Hạ Kinh Chước lãnh đạm mà liếc anh ta, người đàn ông kia chỉ cảm thấy toàn bộ băng tuyết mùa đông đều tập trung trên người mình, lạnh không chịu được, sắp đông lạnh đến nứt toác ra, vội vàng thu thập đồ đạc của chính mình, nói với Giang Gia Niên: "Cái kia, Giang tiểu thư, tôi, tôi đi trước, việc cô nói tôi sẽ suy xét cẩn thận, có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại." Nói xong, giống như chạy trốn khỏi nơi này.
Nhìn bóng dáng rụt rè sợ hãi rời đi của đối phương, cái bộ dáng nhát gan này thật đúng là có điểm giống bộ dáng của chính mình trước mặt Hạ Kinh Chước, hóa ra cô lại chật vật như vậy sao? Giờ tay sờ sờ mặt, về sau cũng không nên lại như vậy, quá mất mặt.
Đảo mắt nhìn qua Hạ Kinh Chước một cái, một thời gian không gặp, phong thái của Hạ cơ trưởng vẫn không giảm như cũ. Cởi một thân chế phục cấm dục, ăn mặc tây trang anh cũng vẫn mê người như thế, mặc dù đứng ở kia không nói lời nào, chỉ thanh thanh đạm đạm mà liếc cô, cô cũng có thể cảm nhận được cảm xúc ẩn sâu dưới đáy mắt kia, cả người giống như không chịu khống chế mà tới gần anh.
Mà bản thân anh thì sao, thế nhưng lại tùy ý mà ngồi xuống vị trí người đàn ông xem mắt kia vừa ngồi, liếc mắt nhìn ly nước trái cây đối phương còn chưa kịp động đến, dùng khăn lót tay đẩy sang một bên, sau đó nâng mắt lên liếc xéo cô một cái nói: "Ngồi xuống."
Cô muốn chạy.
Không muốn ngồi xuống.
Nhưng mà vài giây sau, Giang Gia Niên vẫn là ngồi xuống đối diện anh.
"Anh tìm tôi có việc sao?" Cô ra vẻ bình tĩnh mà đối diện với anh, không biết vì sao, hình như từ khi biết chính mình mang thai đứa con của anh, tình cảm vi diệu của cô đối với anh lại càng ngày càng nặng, tựa hồ một giây đều có thể bộc phát ra.
Loại cảm giác này thật không tốt, rõ ràng cô còn chưa thoát ra khỏi tình cảm với Lâm Hàn Dữ, lại bắt đầu lâm vào một cảm tình khác một lần nữa, "chân đạp hai thuyền" như vậy thì cô có khác gì Lâm Hàn Dữ đâu chứ?
Thấy cô thời thời khắc khắc đều hận không thể chạy xa khỏi chính mình, tâm tình Hạ Kinh Chước cũng sẽ không quá tốt.
Trên đường tới đây anh có rất nhiều suy đoán, đoán cô rốt cuộc ở bên người nào, có phải còn có người đan ông khác hay không.
Sau khi tới đây, nhìn thấy đối diện cô là người đàn ông kia, trong nháy mắt anh muốn đi lên lật đổ tất cả, nhưng anh không có lập trường, anh cũng có đủ lý trí để khắc chế chính mình không làm như vậy.
"Không có việc gì không thể tìm cô, tôi biết." Anh mở miệng nói chuyện, ngữ điệu vẫn quạnh quẽ như cũ, nhưng nghe lại cảm