Ai cũng không chọn, chính mình qua cả đời, sạch sẽ, lưu loát, nhưng không khỏi cô độc.
Giang Gia Niên theo bản năng mà muốn lựa chọn con đường thứ ba, cách này tuy rằng nhìn như cô độc nhưng lại là cách đơn giản trực tiếp nhất.
Nhưng vào thời điểm cô muốn hạ quyết tâm, di động lại vang lên, là Hạ Kinh Chước gọi tới.
Cô chần chờ một chút, tiếp điện thoại, cô không nói chuyện, đối phương cũng không cần cô lên tiếng, anh an an tĩnh tĩnh mà nói với cô: "Giang Gia Niên, tôi nhớ rõ ngày đó em không ngừng kêu cái tên Lâm Hàn Dữ kia. Người này có lẽ đã làm bạn với em trong quãng đời trước của em, nhưng đoạn đường sau này, tôi muốn đi cùng em, Thật ra tôi cũng không rõ chính mình vì sao muốn theo đuổi em, có lẽ không muốn một mình nữa, có lẽ là tôi sợ hãi, tôi sợ hãi chính mình nếu lại tiếp tục lý trí mà tìm kiếm nguyên nhân, tôi sẽ không có cơ hội theo đuổi em nữa. Tôi muốn nói với chính mình một câu, những lời này làm tôi đưa ra quyết định này, hy vọng cũng có thể giúp cho em một chút.
-- Giang Gia Niên, nếu khong buông tay người cần buông tay thì người nên tới cũng sẽ không tới. Ở quang đường trước đó em không tìm thấy đường ra, nhưng nếu em nguyện ý, chỉ cần xoay người, tôi vẫn luôn ở chỗ này."
Nói ra thật xấu hổ.
Lớn hơn người ta mấy tuổi thế nhưng cô lại không có suy nghĩ thấu triệt như người ta.
Hạ Kinh Chước nói nếu không buông tay người nên buông tay thì người nên tới sẽ không tới, những lời này thật tốt.
Dù cho trong lòng cô vạn lần không tha, dù cho đã từng vô cùng dao động, nhưng đã làm vị hôn phu của người khác, Lâm Hàn Dữ người đàn ông này, cô chắc chắn sẽ không nắm lại trong tay nữa, mặc dù hiện giờ bọn họ thẳng thắn thành khẩn tình cảm lẫn nhau nhưng phần thắng thắn thành khẩn này cũng đã muộn rồi.
Còn người nên tới.
Người đàn ông có thể đi tiếp cùng cô con đường phía trước thật sự có thể là Hạ Kinh Chước sao?
Toàn bộ buổi tối, Giang Gia Niên đều không thể tiến vào giấc ngủ, cô không ngừng nói cho chính mình bất thình lình có "vận đào hoa" cũng không phải chuyện tốt gì, không nên bởi vậy mà suy nghĩ quá nhiều, phải nghỉ ngơi cho tốt, như vậy đối với đứa nhỏ mới tốt.
Trước mắt mà nói, cái gì đối với cô cũng đều không quan trọng bằng đứa bé trong bụng.
Chính là có đôi khi cô biết rõ chính mình nên nhắm mắt lại ngủ nhưng đôi mắt thật giống như không chịu sự khống chế, mặc kệ nỗ lực như thế nào cũng không có cách nào nhắm lại.
Tới lúc gần sáng, Giang Gia Niên mới miễn cưỡng xem như nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, 7h đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, cô cũng chỉ ngủ được vài giờ, căn bản không đủ để giảm bớt sự khẩn trương tinh thần lúc này.
Nhưng mà kể cả mệt mỏi thì hôm nay kỳ nghỉ kết thúc, cô vẫn phải đi làm.
Đi làm không thể tránh khỏi sẽ gặp Lâm Hàn Dữ, cũng sẽ gặp Hứa Hoan Nhan, trong nháy mắt cô có suy nghĩ có nên tiếp tục làm công việc này nữa hay không, nhưng đổi góc độ suy xét một chút, công việc này là sau khi cô vừa tốt nghiệp đã bắt đầu làm, vẫn luôn là ước mơ sự nghiệp cô mong muốn đạt được, nên nếu bởi vì tình cảm mà từ chức, cô thật sự không cam lòng.
Đơn giản đi rửa mặt, ngồi ở trước bàn trang điểm, Giang Gia Niên ý thức giảm bớt dùng mỹ phẩm trang điểm, vốn dĩ trước đây cô cũng không dùng nhiều, hiện tại càng thêm phai nhạt.
Mang thai liền không cần trang điểm quá mức, luôn cảm thấy như vậy đối với đứa nhỏ không tốt, có lẽ là tâm tình của người làm mẹ đi.
8h15' Giang Gia Niên đã chuẩn bị xong tất cả, rời khỏi nhà đến văn phòng đi làm.
Dọc theo đường đi là cảnh sắc mấy năm nay cô đều đi qua, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cảnh tượng giống nhau ở con phố này nhưng hôm nay đi một đoạn đường này lại cảm thấy có chút khác biệt.
Bầu trời có thêm chút màu sắc ảm đạm, mùa hè qua đi, mùa thu đang đến, nhiệt độ không khí giảm xuống chút ít, giống như nhiệt tình của con người cùng giảm đi, nơi nơi đều một mảnh đê mê đắm chìm, giống như tâm trạng của cô.
Hôm nay là thứ hai, chắc chắn sẽ có rất nhiều cuộc họp, các phòng ở cao tầng ở mở họp trước, sau đó