Bên kia.
Thời gian dừng bay ba tháng của Hình Chu còn dư lại gần một nửa, trước mắt cậu ta vẫn cứ làm công tác mặt đất, nhưng anh ta vô cùng yêu việc được phi hành, cho nên mỗi ngày mặc kệ có việc gì, luôn phải chờ tới sau khi Hạ Kinh Chước cùng đồng nghiệp tan tầm mới đi, theo sau Hạ Kinh Chước hỏi một chút chuyện hôm nay nhìn thấy nghe thấy, giống như chính mình cũng phi hành.
Đương nhiên tiện thể theo chân, cậu ta cũng muốn nhân cơ hội nhìn Ân Mạn, từ sau khi làm công tác mặt đất, Hình Chu đã rất khó nhìn thấy Ân Mạn, tuy rằng tâm tư của cô ấy trước sau như một đều đặt trên người Hạ Kinh Chước, những bọn họ còn chưa kết hôn, cũng không ở bên nhau, không đại biểu cậu ta không có cơ hội. Nói không chừng ngày nào đó Ân Mạn từ bỏ Hạ Kinh Chước, đột nhiên cảm thấy cậu ta cũng không tệ lắm thì sao?
Tuy rằng cơ hội như vậy rất xa vời nhưng cậu ta vẫn muốn thử một lần, nếu không cứ từ bỏ như vậy, cậu ta thật không cam lòng.
Hôm nay Hạ Kinh Chước bay đi Bắc Mỹ đã trở lại, đến khi tan tầm Hình Chu còn chưa về, ở lại công ty chờ bọn họ.
Bởi vì chuyện cậu ta dừng bay, công ty tạm thời cấp cho Hạ Kinh Chước một phó phi công khác, cùng phi hành đường dài vẫn là đội bay kia của Lâm Đống, nhớ tới bộ dáng Trần Phong châm chọc mỉa mai cùng khinh thường chính mình mỗi khi gặp mặt, Hình Chu liền cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết, nhưng cậu ta cũng không có biện pháp, tự tạo nghiệt không thể sống, ai bảo chính mình phạm vào sai lầm để người ta có cớ nói đây? Về sau phải cẩn thận chút, những ngày như vậy cậu ta chịu thật sự quá đủ rồi.
Đến khoảng 9h, nhân viên hai đội bay ngồi trên xe đưa đón trở về công ty, Hình Chu từ thật xa liền đã nhìn thấy, đang muốn đi qua lại phát hiện nước ấm cậu ta chuẩn bị cho Hạ Kinh Chước và Ân Mạn không mang theo, nháy mắt liền quay về lấy.
Mà Hạ Kinh Chước bên này căn bản không phát hiện Hình Chu từng xuất hiện ở đằng trước, mắt nhìn thẳng đi về phía trước, đi đầu đội ngũ, bên người làm Lâm cơ trưởng, Trần Phong, còn có Ân Mạn.
Phó phi công anh tạm thời mang theo, nói thật còn không có ngộ tính bằng Hình Chu, lại không hợp tính cách với anh, nói tương đối nhiều, bị anh trách cứ hai lần, hai người trừ khi làm việc liền không hề nói chuyện.
Lúc này đối phương cố ý đi ở phía sau xa đội ngũ, không muốn đi cùng anh.
Kỹ sư máy móc của đôi bay Phùng Thần là người cuối cùng đi xuống, nhanh chóng đuổi theo, thẳng đến khi đến bên người Hạ Kinh Chước, mọi người nhìn anh ta có chút kỳ quái, sao lại hoang mang rối loạn như vậy?
Hạ Kinh Chước cũng nghi hoặc như vậy, Phùng Thần là kỹ sư máy móc của máy bay bọn họ, lần trước sự cố chuyến bay 591 kia anh ta cũng ở trên máy bay, hơn nữa còn phụ trách kiểm tra động cơ, nhưng anh ta không phải chịu trách nhiệm chủ yếu, cho nên còn được tiếp tục bay.
"Hạ cơ trưởng, tôi có chút việc muốn nói với một mình anh, anh đi với tôi một chút được chứ?" Phùng Thần thấp giọng nói, mang theo ánh mắt che dấu, đặc biệt muốn tránh Lâm Đống cùng Trần Phong, Trần Phong liếc mắt nhìn anh ta, tuy rằng không biết bọn họ muốn nói gì, nhưng hắn ta có tật giật mình, luôn cảm thấy có liên quan tới sự cố lần trước
"Được."
Hạ Kinh Chước không cự tuyệt Phùng Thần, cùng anh ta rời khỏi đội ngũ, Ân Mạn nhìn theo từ phía xa, muốn đi theo, cuối cùng lại từ bỏ.
Người ta nói chuyện, cô ta vẫn là không nên đi quấy rầy, nghe góc tường không phải là hành vi tốt, nếu bị Hạ Kinh Chước phát hiện sẽ chán ghét cô ta.
Cô ta tự mình hiểu lấy, biết không nên đi, những cũng không đại biểu những người khác cũng vậy.
Bởi vì chột dạ, Trần Phong đương nhiên muốn chú ý đối thoại của Phùng Thần cùng Hạ Kinh Chước một chút, cho nên khi những người khác bắt đầu lục tục rời đi, anh ta cho Lâm Đống một ánh mắt, liền lặng yên không tiếng động mà rời khỏi đội ngũ, đi về phía Hạ Kinh Chước và Phùng Thần rời đi.
Lâm Đống thu hút sự chú ý của người khác, để bọn họ quên chú ý Trần Phong, liền cứ như vậy cùng nhau về công ty thực hiện trình tự ly cơ.
Bên này, Phùng Thần cùng Hạ Kinh Chước cũng phải đi nộp tài liệu làm thủ tục ly cơ, cho nên không thể nói lâu lắm, cũng không đi quá xa.
Rẽ vào chỗ ngoặt, bọn họ liền dừng lại.
"Là chuyện gì?"
Đây là thanh âm của Hạ Kinh Chước, anh dò hỏi, ngữ khí bình đạm, cũng không quá hiếu kỳ.
Trần Phong tránh ở ven tường nghe lén, tim đập không tự giác nhanh hơn, hắn ta mơ hồ đoán được bọn họ muốn nói chuyện gì, những sau khi Phùng Thần thật sự nói ra, hắn ta vẫn là có chút khẩn trương.
"Hạ cơ trưởng, sự cố 591 lần trước, tôi cảm thấy có chút vấn đề."
Đây là thanh âm của Phùng Thần, cũng không phải ngữ khí suy đoán, là câu khẳng định, như vậy chính là nói, anh ta đã có chứng cư.
Trần Phong đứng ở ven