Đây là cái ánh mắt gì?
Liên hệ đến việc gặp nhau ở máy bay cùng sân bay, Giang Gia Niên suy tư một chút nói: "Anh sẽ không cho rằng tôi biết phòng anh ở bên cạnh bên mới làm ra cái loại chuyện này để tạo ra cơ hội gặp mặt anh chứ?"
Người đàn ông làm như không để ý mà chuyển tầm mắt, đạm mạc nói: "Tôi cũng không cho là như vậy, vì sao cô lại nghĩ như vậy."
"..." Anh vừa nói như vậy, những lời nói trước đó của cô liền giống như có tật giật mình, Giang Gia Niên không có biểu tình gì, chuyển tầm mắt nhìn một bên, nói, "Nhìn bộ dáng của anh hẳn là tôi cũng lớn hơn anh vài tuổi, đều có thể gọi anh một tiếng em trai. Tôi rất xin lỗi vì sai lầm của tôi mà quấy rầy đến anh nghỉ ngơi, nhưng tôi cũng không biết khách sạn này điều kiện kém như vậy, tôi chỉ là muốn nạp điện cho máy tính, ai biết..." Giải thích nhiều như vậy, người ta lại ném ánh mắt lại đây lần nữa, tất cả lời giải thích của cô đều biến thành chột dạ che dấu.
Giống như nếu nói thêm nữa liền càng thể hiện rắp tâm bất thiện, phương thức giảm bớt xấu hổ tốt nhất tựa hồ chính là lùi bước mà im lặng.
Đáng tiếc, trong từ điển của Giang Gia Niên trước nay đều không có hai chữ lùi bước này, muốn nói vị cơ trưởng này tự tin cũng có đủ tài nguyên để tự tin nhưng cô căn bản không phải cái loại hoa si này, anh ta một hai phải dùng ánh mắt lạnh như băng như thế để bôi nhọ cô, cô làm sao chịu được?
Vậy nếu đều bị coi thành cái loại người này rồi, dứt khoát liền ngồi thật tốt, bằng không chẳng phải là gánh chịu tội danh lại không được chút phúc lợi nào sao?
Giang Gia Niên im lặng mà nhìn anh một hồi, nói thẳng: "Được, tôi không giải thích, đứng cũng là đứng, không bằng tôi mời anh ăn cơm, dưới lầu có tiệc đứng, thoạt nhìn cũng không tệ lắm, đi không, em trai?"
Ngữ điệu của cô kéo dài, hơi mang ý trêu chọc, nắm chắc anh sẽ không đáp ứng, cũng chỉ muốn chọc tức anh thôi.
Ai biết đối phương nhìn cô chăm chú vài giây, cư nhiên đồng ý: "Dẫn đường."
Giang Gia Niên híp híp mắt, nói thật phản ứng của anh nằm ngoài dự đoán của cô, nhưng cũng không liên quan...
Còn không phải muốn cùng phân cao thấp sao? Cô đã sống như thế tám năm, chuyện này là chuyện cô am hiểu nhất.
***
Khách sạn vốn cũng không phải là khách sạn tốt gì, nhà ăn tự nhiên cũng sẽ không quá tốt.
Giang Gia Niên mua phần ăn của hai người, bưng khay lấy thức ăn đi dạo qua một vòng, trừ bỏ trái cây cũng không lấy gì khác.
Lại quay đầu nhìn người phía sau, thật trùng hợp, người đàn ông xa lạ kia cũng lấy đồ ăn giống cô, tất cả đều là trái cây.
Phát hiện Giang Gia Niên đang nhìn anh, Hạ Kinh Chước cũng không để ý mà múc một chén cháo, lại lấy một đĩa dưa muối nhỏ, liền xoay người đi tìm chỗ ngồi.
Giang Gia Niên nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, lại lấy thêm chút trái cây, cũng không lấy thêm món khác, đi theo sau anh rời đi.
Hạ Kinh Chước chọn vị trí trong góc, chỗ này có một cánh cửa sổ, nhìn qua có thể trực tiếp thấy sân bay, sương mù che khuất tầm mắt người, giờ phút này nhìn ra sân bay chỉ là một mảnh hồng quang.
Anh ngồi xuống, tầm mắt vẫn luôn nhìn ngoài cửa số, Giang Gia Niên vừa ăn trái cây vừa quan sát anh, cảm thấy người này rất kỳ quái, anh ít nói, nhìn như không thèm để ý mọi việc nhưng lại cho người ta cảm giác việc gì anh cũng rõ ràng, biết bày mưu lập kế.
Còn có một ít thời điểm, trong miệng người đẹp như vậy lại phun ra những lời làm người xấu hổ không thôi.
Liền nói giờ phút này.
Trong lúc Giang Gia Niên đang đánh giá anh, Hạ Kinh Chước bỗng chốc quay đầu lại nhìn về phía cô, tầm mắt qua lại trên đồ ăn trước mặt cô, hơi câu khóe miệng cười lương bạc nói: "Khó trách cô gầy như vậy, hóa ra Giang tiểu thư là tiên nữ uống sương sớm."
Giang Gia Niên ngay lập tức không còn tâm tình ăn trái cây.
Cô