Tôi cứ ôm chặt lấy nó không buông, bốn đứa kia nhìn thấy cảnh này thì không chịu nổi phải cất tiếng.
" Có về không ? Không về thì ở đó đi bọn em về trước à.
"
Tôi thẹn thùng đẩy nó ra bước lên xe, bọn chúng thấy tôi ngại thì càng trêu.
Minh Đức không quan tâm đến bọn chúng, từ đầu đến cuối cứ nhìn tôi.
" Em muốn hỏi gì ?" Nhìn vào mắt nó tôi biết nó đang thắc mắc điều gì, mấy đứa nhóc thấy tôi hỏi thế thì cũng chăm chú lắng nghe.
Minh Đức không trả lời ngay, nó cầm chai nước trên tay uống một ngụm rồi nói.
" Nãy chị với mẹ nói gì thế ?"
Câu hỏi khiến tôi hơi khựng lại, giờ có nên nói cho nó biết không ? Nếu nó biết thì nó sẽ có suy nghĩ gì ? Tôi sợ nó sẽ không chấp nhận được, nó chỉ là một thằng nhóc gần 18 tuổi, cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới, nếu mà nó biết chuyện này tôi còn không dám nghĩ nó sẽ phản ứng thế nào
" Này chị sao thế ?"
Mải mê suy nghĩ mà tôi quên mất rằng mình vẫn chưa trả lời nó.
Tôi hơi giật mình rồi cười qua loa.
" Có gì đâu.
"
" Em hỏi nãy chị gặp mẹ em làm gì ?"
" À...chị...chị chỉ muốn làm hoà với cô thôi, giải quyết mâu thuẫn.
"
Nó gật gù vẻ hiểu ra, thôi không tra hỏi tôi nữa.
Tôi thở phào, hên là nhanh trí.
Bọn chúng đưa tôi về nhà, bốn đứa nhóc kia ngỏ ý muốn ở lại chơi nhưng tôi từ chối thẳng thừng đuổi về hết.
Tôi muốn ở một mình, muốn tịnh tâm suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra.
[...]
Bà Lan hấp tấp đi đến nhà ông Minh, nhìn tứ phương tám hướng không thấy bóng dáng ông đâu bà càng nóng lòng, bà quay sang người giúp việc hỏi lấy hỏi để.
" Ông Minh đâu ? Ông Minh đâu ?"
" Dạ...dạ ông chủ đang trên phòng làm việc.
"
Không chần chờ gì nữa bà nhanh chóng đi lên phòng theo hướng mà cô giúp việc đã chỉ mặc cho bao nhiêu người ngăn cản, bây giờ bà rất muốn được thấy ông, muốn biết là ông không sao.
Bà lập tức mở toang cửa ra, bóng hình gầy gò đang ngồi cắm cúi làm việc.
Đột nhiên bà thấy hơi đau nhói ở tim, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn cứ công việc công việc, ông Minh thấy bà thì không khỏi ngạc nhiên.
Bà bước tới bàn ông tức giận đập bàn một cái rõ to
" Tại sao ông bị bệnh mà ông dấu ?"
Câu hỏi của bà khiến ông càng bất ngờ, ông trợn mắt nhìn bà, hỏi nghi ngờ.
“ Sao bà biết chuyện này ? Ai nói ?”
“ Ông không cần biết, cái ông cần biết bây giờ là ông phải khoẻ mạnh ông hiểu không ?”
Bà ấy cuống lên, siết chặt hai bả vai ông, bà biết bây giờ nói nhẹ nhàng sẽ không có tác dụng gì, chi bằng phải đưa ông ấy vào khuôn khổ, ông ấy còn có gia đình, còn sự nghiệp, không thể dễ dàng bỏ như vậy được.
Khác hẳn với thái độ lo lắng tột độ của bà, ông rất bình thản.
Ông gạt nhẹ tay bà ra, ngậm ngùi lắc đầu.
“ Không có lợi gì đâu, thà để tiền cho Minh Đức ăn học còn hơn.
Tôi biết sức khoẻ của bản thân mình, cái thân già này đã đến lúc phải nghỉ ngơi rồi.
“
“ Không, tôi không cho phép ông có những suy nghĩ đấy, ông phải sống, ông còn Minh Đức mà, ông đâu thể bỏ nó một mình đúng không ?”
“ Minh Đức nó đã lớn rồi, nó có thể tự lo cho bản thân.
Bên cạnh nó còn có bà mà, bà thay tôi chăm lo cho nó.
“
“ Ông mà còn nói như thế nữa thì tôi sẽ từ mặt ông đó.
“
Bà gắt lên, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên bà không giữ được bình tĩnh, ông nhìn thấy bà đau khổ như vậy thì cũng chẳng sung sướng gì.
Ông đỡ bà lên, lấy tay gỡ những sợi tóc rối dính trên mặt bà.
Cảnh tượng này giống như 30 năm về trước, lần đầu ông gặp bà tại một góc phố ven đường, lúc ấy bà bị đám giang hồ siết nợ, không có tiền trả nên bị bọn chúng đánh không nhận ra mặt mũi.
Trong