Thời gian trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt mà đã đến ngày sinh nhật của Minh Đức.
Nó đã ở một nhà hàng 5 sao bậc nhất của Sài Thành, khách khứa toàn là những người có máu mặt, chủ yếu là đối tác của ông Minh với bà Lan.
Tôi chuẩn bị cả tiếng đồng hồ, mặc bộ nào cũng chẳng thấy ưng mắt.
Tôi sợ mình không xứng với nó, làm mất mặt nó.
Tôi chọn một chiếc đầm đắt tiền nhất, nó được làm bằng vải nhung rất mềm mịn, phối với một chiếc túi xách và đôi giày cao gót đen, trông cũng không tệ.
Con Mi makeup cho tôi, nó cứ càm ràm tôi về vấn đề phận là con gái mà lại không biết làm đẹp cho bản thân, suốt ngày cứ xuề xòa như thế thì ma nó thèm.
Tôi thấy nó nói không sai, tôi thân là nữ nhi mà không biết gì, thua cả thằng con trai.
Loay hoay một hồi thì đã xong, con Mi và con Hân ngắm tôi một lượt rồi tấm tắc khen.
" Vịt hóa thiên nga là đây.
"
Tôi cười cười thẹn thùng, hai đứa nó lấy cho tôi cái gương để soi.
Nhìn mình trong gương tôi không tin đó là tôi, rất khác so với bình thường.
Người ta nói không sai bao giờ " makeup nợ các cánh mày râu một lời xin lỗi rất sâu sắc ".
Tôi ngây ngất ngắm nghía bản thân mình, chưa bao giờ mà tôi lộng lẫy như lúc này.
" Sao sao, thấy tài năng makeup của tao chưa ?"
" Được của nó.
"
Cả ba chúng tôi cười sảng khoái, đúng lúc bốn đứa nhóc vừa mới đến, nghe thấy tiếng cười của chúng tôi, An đã hóng hớt.
" Có gì vui thế ? Kể bọn em nghe với.
"
Nghe tiếng của An tôi quay lại, cả đám thấy tôi thì bất ngờ.
Chúng nó trố mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, làm như tôi là tội phạm vậy.
Thiên dụi dụi mắt hỏi.
" Đây là cô Linh hả mấy mày ?"
" Tao đang định hỏi mày đấy.
"
Hữu Anh khoác vai Thiên tỏ vẻ đồng tình, tôi ném cái gối về phía bọn chúng, hậm hực quát.
" Không lẽ là ai nữa.
"
" Chòi sao nay cô đẹp vậy, lột xác một cách ngoạn mục luôn ấy.
"
" Bộ hồi giờ cô xấu lắm à ?"
" Nói ra hơi mất lòng nhưng đấy là sự thật ạ.
"
Tôi tức sùng sục, bọn nó thì cười lăn lộn.
Tại sao bọn chúng không bao giờ để tôi hãnh diện một tí nào hết vậy ? Đúng là đồ con nít quỷ, chỗ nào cũng nói được.
" Thôi đừng chọc cô nữa.
"
Ân lên tiếng cắt ngang bọn nó, tôi thiết nghĩ Ân như một vị anh hùng vậy, luôn ra tay giải cưới người khác bất cứ lúc nào.
Tôi thầm cảm ơn Ân, chuẩn bị đồ đạc rồi chuẩn bị lên xe, đi ké với tụi nó vừa sướng vừa phải tốn tiền taxi, tôi cầm hộp quà đưa cho Ân, nó mở cốp ra rồi để vào, thấy những túi đồ nằm ngổn ngang trên xe tôi đoán chắc đây là quà của bọn chúng.
Tự nhiên tôi thấy xấu hổ với món quà của mình, ai cũng đi quà to quà xịn, chỉ có mình là tặng một chiếc khăn tầm thường.
" Này cô nghĩ gì thế, lên xe thôi.
"
Thiên vỗ vai tôi khiến tôi hơi giật mình, tôi ậm ừ rồi đi lên xe, trong lòng lại xuất hiện thêm một nỗi lo lắng- sợ quà của mình không vừa ý của nó.
Đi chưa đầy nửa tiếng đã đến nơi, tôi phải trầm trồ trước vẻ tráng lệ của nhà hàng.
Tôi bơ vơ đứng đợi bốn đứa kia gửi xe, quay qua quay lại bắt gặp ngay bà Lan cứ lấp ló ở bên ngoài, tôi đi đến bên bà thắc mắc hỏi.
" Sao cô không vào mà lại vô đây ?"
Bà Lan cứ ấp a ấp úng, tôi nhìn thoáng qua liền nhận ra, tôi giữ hai vai của bà, bắt bà đối diện với ánh mắt kiên định của tôi, hỏi chắc chắn.
" Có phải cô sợ Đức không nhận cô không ?"
" Cô....cô..."
" Cô cứ theo cháu vào trong, không phải sợ gì cả.
"
Nói rồi tôi nắm tay bà Lan dắt bà ấy theo tôi vào mặc kệ bà cứ giãy giụa không chịu, Đức đến bên ngoài tiếp khách, thấy tôi và bà Lan thì không khỏi bất ngờ.
Bà Lan đi đến trước mặt Minh Đức, run run đưa nó món quà mà bà đã chuẩn bị, Minh Đức nhìn món quà mà nét mặt tỏ vẻ khó chịu, nó định quay lưng bước đi thì bị tôi chắn ngang, tôi trừng mắt với nó rồi liếc xuống món quà của bà Lan, hàm ý bắt nó phải nhận.
Nó đắn đo một chút rồi miễn cưỡng nhận lấy, bà Lan thấy thế thì rất vui, ông Minh từ bên ngoài thấy bà thì niềm nở dẫn bà vô trong, đợi cho hai người đi một đoạn rồi tôi mới cất tiếng.
" Em không được như thế, dù gì thì đó cũng là mẹ của em đấy.
"
" Từ lâu em đã không coi bà ấy là mẹ rồi.
"
" Em đừng để chị phải cáu lên.
"
Tôi quát lên trong giận dữ, Minh Đức định nói lại từ thì bốn đứa nhóc đi đến, nhận ra được bầu không khí không được bình thường, An nhìn nét mặt của từng người rồi hỏi.
" Sao vậy ? Cãi nhau à ?"
Tôi né tránh không trả lời, Đức cũng nín thinh.
Ân thấy tình hình căng như sợi dây đàn thì liền đổi chủ đề.
" Thôi, đi vô trong.
"
" Khoan đã, quà của tao đâu ?"
" Quên rồi.
"
" Quên rồi thì mời về, có làm thì mới có ăn, có quà thì mới được vào.
"
Cả bốn đứa lườm nguýt trách móc Minh Đức rồi đưa quà từ đằng