Tôi câm nín trong sự chán nản, nếu bình thường thì tôi sẽ cho nó ăn đấm rồi, mà giờ buồn ngủ quá với chả ai rảnh mà đôi co với con nít.
Tôi tắt điện thoại, leo lên giường đắp chăn đi ngủ, đẹp trai mà có vấn đề về thần kinh.
Tội gì đâu á.
Tưởng sẽ được ngủ ngon nhưng không ngờ, sáng ra cái mặt tôi không còn chút huyết sắc.
Mắt thì thâm quần, trũng sâu, mặt thì hốc hác, trắng bệch.
Cái thằng tiểu quỷ kia đêm nó cứ nhắn tin không cho tôi ngủ, đã thế còn làm việc khuya, nghĩ lại là thấy xù lông lên rồi.
Hai đứa bạn của tôi sáng ra thấy tôi không khác gì thấy ma hiện hình , nó hét la um xùm chạy toán loạn.
Nghĩ đến hung thủ đã hại tôi ra nông nổi này tôi giận không nói nên lời, liên tục đá đổ mọi thứ xung quanh mà vẫn không hả dạ.
Ăn sáng xong tôi vội vã chạy đến trường.
Hôm nay có kiểm tra một tiết.
Vừa bước tới trường tôi đã hù làm cho mọi người một phen hú vía.
Chị Lan vừa sợ vừa hỏi tôi.
“ Em bị sao thế, tối qua không ngủ à ? “
“ Em bị thằng điên phá không cho ngủ.
“
“ Vô rửa mặt đi, nhìn em xanh xao quá, nãy chị bị em hù tí nữa là sảy thai luôn.
“
Chị Mai dạy Văn hối thúc tôi đi rửa mặt, tôi vào nhà vệ sinh nhìn ngắm da dẻ.
Tôi tự sợ chính bản thân mình, nhìn thấy gớm quá.
Đánh tí son để có chút thần sắc, tôi nhanh chóng bước vào lớp.
Bọn chúng thấy tôi thì lập tức im re.
“ Học sinh nghiêm! “
“ Cả lớp ngồi xuống, cất hết sách vở, kiểm tra 1 tiết.
“
Dứt câu bọn chúng lập tức dọn dẹp sạch sẽ mang cặp để lên bục giảng, tôi nhìn theo bước đi từng đứa một, bọn này nó ghê lắm.
Sơ hở một tí là nó trao đổi ngay, tôi liếc xuống bàn của Minh Đức, thấy nó cười nham nhở mà tôi tức sùng sục trong lòng.
Hôm nay tôi phải canh kĩ mới được, hành động khả nghi một cái là lên phòng ngồi uống trà với tôi.
Tiếng trống vào tiết vang lên, tôi bắt đầu xuống phát đề.
Phát đến đâu tiếng ai oán, khóc lóc đến đó.
“ Đề khó dữ vậy, đợt này chết rồi.
“
“ Bả ghim lớp mình hay sao mà cho đề khó dữ.
“
“ Tao nói rồi mà không nghe, bà này không phải dạng vừa đâu.
“
“ Bộ tới tháng hay sao mà khó ở vậy, mặt hầm hầm từ sáng giờ.
“
Đứa này đứa kia thay nhau bàn tán, lớp dần ồn lên.
Nhắc nhở nhẹ nhàng mà nó không nghe, đến lần thứ ba tôi quát.
“ Im hết coi, thay vì ngồi nói để thời gian suy nghĩ làm bài có phải hơn không, anh chị nào còn bép xép là coi chừng tôi đấy.
“
Lớp lập tức im lặng.
Mình đã không muốn cáu mà nó cứ chọc, tôi từng đọc một bài báo họ nói rằng hãy để tâm trạng được tốt nhất không nên tức giận nhiều dễ tạo nếp nhăn và rất dễ già, mà đối với lũ tiểu yêu này không hung dữ để bọn nó trèo lên đầu ngồi à.
Suốt cuộc đời đi dạy của tôi chưa thấy cái lớp nào lì lợm như cái lớp này.
Nói nó mà như nói ai vậy đó, cái mặt cứ trơ trơ như mặt thớt.
Tôi nhìn chúng nó, không một đứa nào dám hó hé, một con ruồi cũng không dám bay qua.
Chúng nó sợ hãi nhìn tôi rồi nhìn nhau, lặng lẽ nuốt nước bọt.
Lớp học im như tờ, chỉ có tiếng gió thổi, tiếng cánh quạt trần quay rồi tiếng kim đồng hồ chạy.
Tôi soi từng đứa một, đừng có mà giở trò với tôi, tôi cố tình cho đề khó hơn mấy lớp khác vì nghe danh lớp này là lớp chọn của trường, mà là con ông cháu chọn hay là chọn học sinh giỏi thì có trời mới biết.
Vì thế qua lần kiểm tra này tôi muốn xem thử thực lực của bọn nó ở đâu.
Tôi nhìn đến bàn của Minh Đức, vô tình nó cũng ngẩng mặt lên, bốn mắt giao nhau, nó nháy mắt nhoẻn miệng cười.
Tôi bối rối quay mặt sang chỗ khác.
Đẹp trai thiệt đó.
Nó thấy tôi ngại thì cũng không nói gì, tiếp