Cuối cùng chuyện nạp thêm thiếp cũng dừng ở lại đó, người nhà Lí gia đều biết tuy là Tư Duệ Kỳ Vũ chỉ nhẹ nhàng nói như vậy, nhưng hắn là đang ngầm cảnh cáo bọn họ.
Do đó Trần lão thái thái cũng không nhắc đến nữa, bà không muốn mất con gái cùng cháu trai.
Chuyện này trách cũng không được bà, trước kia Trần lão gia còn tại thế.
Ông là một người khá nghiêm khắc nhưng yêu thương thê tử cùng nhi tử.
Chỉ là Trần lão thái thái xuất thân là nhà thư hương, lúc được rước vào cửa thì bị mẹ chồng Hoa thị phản đối rất nhiều.
Nhưng cuối cùng Trần lão gia vẫn cương quyết mà thú Trần lão phu nhân về.
Nhưng bà sau ba năm vẫn chưa mang thai được, áp lực rất lớn.
Chỉ là nhìn thấy đứa trẻ xinh đẹp như vậy, bà sợ y sẽ lại giống bản thân khi xưa vì không thể sanh con nối dõi tông đường nên phu quân mới nạp thiếp.
Thật ra Lí gia ngoài hai huynh muội Lí Thi Hòa ra thì còn một nữ nhi trước là con của thị thiếp.
Sau này khi Trần lão thái thái sanh được Lí Khâm thì bà liền vì nhi tử mình mà tranh giành, từ một tiểu thư không hiểu gì đến mưu mô tính kế.
Sau đó cuộc chiến đấu đá
nội thất này bà thắng, thị thiếp đó sau khi Trần lão gia qua đời thì bà ta cũng bị Trần lão phu nhân âm thầm giải quyết.
Từ một tiểu thư hiền lành bà đã trở thành một nữ nhân
tính toán xảo quyệt như vậy.
Do đó mà khi Trần lão phu nhân nhìn thấy Dương Tiểu Nguyên bà liền nghĩ đến y lại giống mình như trước không? lão già như bà cũng rất khổ tâm a, chỉ là đã quen đống vai ác nữ nhi cũng hiểu lầm chán ghét bà.
Trần lão thái thái thở dài một phen trong lòng có những lời khó nói được.
Lúc này ngoài phòng của bà có tiếng gõ cửa, Dung ma ma là thiếp thân của bà từ khi mới bước chân vào phủ Trần gia liền đi ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa ngoài ý muốn người đến lại Dương Tiểu Nguyên, vẻ mặt của y có phần ngượng ngùng trên tay là một cái chén, Dung ma
ma có liếc nhìn thử thấy bên trong chén là nước màu đen có lẽ là thuốc đi.
Dung ma ma tránh sang một bên cho y vào, vừa đi vô thì đã thấy Trần lão thái thái ho khan mấy tiếng ngồi trên ghế.
Bà đưa mắt nhìn sang y cũng không thể hiện thái
độ gì chỉ là bên ngoài vẫn là dáng vẻ một quý phu nhân nói.
" ngươi đến đay làm cái gì?"
Y có điểm không được tự nhiên nói " ừn ờ con nghe nói
người bị cảm, nên con sắc ít thuốc cho bà.
Chuyện hôm qua con đã hơi lớn tiếng nên đến đây tạ lỗi" nói rồi không để cho họ phản ứng y đã để bát xuống bàn rồi nhanh chân ra ngoài.
Y còn sợ ở lâu một chút liền nói gì đó không nên đây nè, có khi nào bà nội liền nghĩ y chỉ là kẻ nịn bợ