An Đình Đình đội trời nắng gắt, chạy đến cửa hàng tiện lợi.
Không lâu sau, xách một chút đồ uống lạnh trở về. Cách đó không xa, một chiếc xe dừng lại, một người đàn ông bước ra khỏi xe.
Khóe mắt của An Đình Đình vừa liếc qua thì tốc độ bước chân cũng tăng lên.
Bùi Minh Lạc ở trong xe nhìn thấy cô, sau khi xuống xe thì thấy cô đang co chân chạy, thiết nghĩ chắc là nhìn thấy anh ta rồi. Anh ta cũng đuổi theo.
May mà địa điểm quay cách cửa hàng tiện lợi không quá xa, An Đình Đình an toàn trở lại phòng trang điểm, để đồ trên bàn thì muốn rời khỏi.
“Khoan đã.” An Giai Kỳ đột nhiên mở miệng.
An Đình Đình dừng bước, quay lại nhìn cô ta.
Trên mặt An Giai Kỳ treo nụ cười kỳ quái, nói: “Như thế nào, Đình Đình, mệt rồi chứ?”
An Đình Đình cau mày, thầm nghĩ, lại muốn giở trò gì đây.
An Giai Kỳ cười híp mắt, từ trong túi lấy ra một cây kem, đưa đến trước mặt cô: “Trời quá nóng rồi, em cũng ăn một cái cho giải nhiệt.”
An Đình Đình nheo mắt lại: “Không cần, cô An vẫn là tự mình thưởng thức đi.”
Cô sẽ không đơn thuần cho rằng An Giai Kỳ có lòng tốt như thế.
An Giai Kỳ thấy cô không lĩnh tình, hơi nóng vội, thân sắc rất tủi thân nói: “Đình Đình, em đừng như vậy mà, chị biết em đang giận.”
An Đình Đình nhướn mày, ngược lại bật cười: “Tôi giận chị cái gì?”
“Chị biết, em đến bây giờ cũng còn trách chị, chuyện của chị và Minh Lạc.”
Biết mà, cô ta muốn lấy chuyện này ra văn vở rồi.
Khóe môi của An Đình Đình nhếch lên, nói: “Chị nói chuyện này à. Nói thế nào nhỉ, một là chuyện này trôi qua lâu như vậy rồi, hai là người tôi tệ như vậy rời khỏi tôi, cũng là phúc của tôi. Và anh ta bây giờ đi hại ai nữa, không có liên quan gì đến tôi.”
An Giai Kỳ nghe vậy, sắc mặt có chút cứng đờ.
An Đình Đình quay người, chuẩn bị rời khỏi. An Giai Kỳ lại kéo cô lại, móng tay đâm sâu vào cổ tay của cô.
An Đình Đình thấy đau, cũng không nghĩ nhiều, bèn vung tay. Lại không ngờ, An Giai Kỳ lại vì thế mà kêu lên một tiếng, cả người ngã về phía sau.
“Á—” An Giai Kỳ ngã ra đất.
An Đình Đình ý thức được, cô căn bản không có dùng quá nhiều sức, căn bản không thể đạt đến mức đẩy ngã cô ta được.
Sau đó, khiến cô sửng sốt chính là, cùng lúc đó, cửa của phòng trang điểm được mở ra, Bùi Minh Lạc vừa nhìn thấy một màn bên trong, vội chạy đến bên cạnh An Giai Kỳ, đỡ cô ta lên.
“Giai Kỳ, em không sao chứ? Sao thể, đã xảy ra chuyện gì?”
An Giai Kỳ vừa thấy người đến, lập tức hóa thân thành cô gái nhỏ chịu sự tủi thân, nức nở.
“Minh Lạc, anh đừng trách Đình Đình, không phải em ấy đẩy em đâu, là... là bản thân em không cẩn thận mới bị ngã.”
“Cái gì?” Bùi minh lạc lộ ra biểu cảm vô cùng tức giận, chất vấn An Đình Đình: “Cô vậy mà đẩy cô ấy?”
An Đình Đình bị chất vấn, thật ra cô đang ngạc nhiên về kỹ thuật diễn xuất của An Giai Kỳ, cùng với Bùi Minh Lạc không phân nổi trắng đen rõ ràng, trong lúc nhất thời quên nói chuyện.
An Giai Kỳ khóc: “Bỏ đi, Minh Lạc, đều là em không tốt, Đình Đình cũng vì giận quá mới đẩy em thôi. Em ấy còn hận em năm đó ở bên anh, em ấy cho rằng là em xen vào giữa hai người, anh mới rời khỏi em ấy.”
Bùi Minh Lạc đỡ An Giai Kỳ dậy, ôm eo của cô ta, tức giận nói với An Đình Đình: “An Đình Đình, cô gây sự đủ chưa?
Không sai, chúng ta đã từng có khoảng thời gian rất tốt, nhưng đó cũng chỉ là quá khứ. Tôi sớm đã quên hết rồi, cô đừng có chấp mê bất ngộ, có được hay không? Cũng không nghĩ lại xem, tại sao năm đó