Mặc Diệu Dương gật đầu, sóng vai cùng cô đi vào.
“Thực ra ông biết.”
“A?”
“Anh cố ý khiến họ cho rằng ông còn không biết chuyện này.” Mặc Diệu Dương gật gật đầu với người làm đối diện đi tới chào hỏi, lại nói: “Chúng ta vừa ra khỏi cửa thì hẳn đã bị theo dõi rồi, thấy anh còn không vội đi tới nói cho ông biết, họ nhất định sẽ ra tay trước.”
Trong lòng An Đình Đình kinh ngạc: “Vậy không phải ông gặp nguy hiểm sao.”
Mặc Diệu Dương nhìn cô, khen thưởng: “Bảo bối, em rất thông minh.”
Mặt An Đình Đình khẽ đỏ lên.
Mặc Diệu Dương nói: “Không cần lo lắng, bên đó anh cũng đã sắp xếp rồi.”
An Đình Đình vẫn không yên tâm: “Người đàn bà Quan Chi Thu này cảm xúc rất không ổn định, em sợ bà ta làm chuyện gì quá khích, bị thương ông cụ thì làm sao.”
“Cảm xúc của bà ta đương nhiên không ổn định, ở nhà họ Mặc mấy chục năm, dùng tất cả đầu óc, cũng không hại chết được anh và anh cả, con dấu của nhà họ Mặc cũng không hoàn toàn rơi vào trong tay bà ta, bà ta có thể không gấp sao. Bà ta không làm ông cụ bị thương được, anh đã gọi bác Trương tới, ở bên cạnh ông cụ rồi. Còn nữa, ông cụ không ở trong nhà.”
“A.” Thì ra là vậy, chẳng trách anh sẽ đi tự tại như vậy, không lo lắng chỗ ông xảy ra chuyện gì. Chỉ là, bác Trương rời đi biệt thự Thủy Mặc, vậy anh Diệu Phong làm sao.
“Haha, em cả ngày đều suy nghĩ cho người khác.” Mặc Diệu Dương lại biết suy nghĩ trong lòng cô, vươn tay búng cái trán trơn bóng của cô, nói: “Bác Trương đã để lại đủ người ở đó rồi, sẽ không có chuyện.”
Còn không phải đều vì anh sao, làm việc cũng theo phái thần bí như vậy, An Đình Đình lè lưỡi nghịch ngợm với anh.
Bước vào một tòa biệt thự trong Lưu Thủy Uyển, người bước ra là Hàng Vũ Triết, tiếp đó là Tiêu Quân. Không nghĩ tới Tiêu Quân cũng tới.
“Quân.” An Đình Đình cười nhìn anh ta, khi cô phát hiện vết thương trên mặt anh ta đã khỏi hẳn, trong lòng cũng an ủi không ít.
“Đình Đình.” Tiêu Quân chưa từng gọi cô là “chị dâu” như những người bạn khác.
Sao hình như thiếu một người? An Đình Đình ngước mắt, nhìn vào bên trong.
Hàng Vũ Triết hỏi: “Chị dâu, chị đang tìm Quý Đình Kiêu sao?”
“Ừ, anh ta không tới sao?” An Đình Đình gật đầu.
“Có tới, chỉ là cái tên cao quý khác người đó không quen ở cùng phòng với người khác.” Hàng Vũ Triết nói, chỉ chỉ biệt thự ở hàng sau: “Một mình anh ta ở một tòa.”
An Đình Đình gật gật đầu, điều này quả thực cũng phù hợp với cá tính của Quý Đình Kiêu, cao ngạo đơn độc. Dù sao ở trong mắt anh ta, ngoại trừ Mặc Diệu Dương, những người khác đều tệ hại.
Hàng Vũ Triết nói: “Được rồi, tôi phải quay về xem anh cả. Anh ấy có tình huống gì, tôi sẽ thông báo các người lập tức.”
Mặc Diệu Dương gật đầu, cũng không nói một tiếng cảm ơn.
An Đình Đình biết, mối quan hệ như của họ, bạn bè từ nhỏ chơi chung tới lớn, nói cảm ơn mới cảm thấy kỳ quái.
Sau đó, Mặc Diệu Dương mới nói cho An Đình Đình biết, thực ra để một mình anh cả ở biệt thự Thủy Mặc là đề nghị của Hàng Vũ Triết. Mấy người họ thương lượng một chút, cảm thấy chuyện này có thể được. Sau đó Hàng Vũ Triết lại đề nghị, để bác Trương đến bảo vệ ông cụ, biệt thự Thủy Mặc giao cho anh ta toàn quyền phụ trách.
Vốn cũng chỉ là thời gian một tuân, Mặc Diệu Dương đắn đo một lát, liền tiếp nhận ý kiến của anh ta.
“Đi xem thử Quý Đình Kiêu.” Mặc Diệu Dương nói, đám người Tiêu Quân gật đầu.
Cho nên, ba người đi tới biệt thự Quý Đình Kiêu ở.
Vào sân, từ xa đã nhìn thấy, dưới dù che nắng cỡ lớn ở đằng xa, Quý