“Bảo bối, em thật sự quá thông minh.” Mặc Diệu Dương khen ngợi, lại nói: “Thực ra ông không muốn trốn họ, mà là ông không muốn nhìn thấy đôi cẩu nam nữ này!”
Nói cũng phải, con trai nhu nhược như vậy, con dâu kế lại độc ác như vậy, ông sao muốn nhìn thấy họ chứ. Chỉ là, cô từ đầu tới cuối vẫn không hiểu, chẳng lẽ năm đó ông thật sự sau khí mất hết quyên to mới phát hiện âm mưu của họ sao?
Cô muốn hỏi Mặc Diệu Dương, nhưng chuyện liên quan tới ông, cô là người dưới, không nên bàn luận sau lưng. Trừ khi, Mặc Diệu Dương chủ động nhắc tới với cô.
Cửa Thủy Sam Uyển.
Mặc Diệu Dương xuống xe, đỡ An Đình Đình xuống.
An Đình Đình xuống xe xong bèn cảm thấy người đàn ông này dường như không có ý muốn vào.
“Anh muốn ra ngoài sao?” An Đình Đình hỏi.
Mặc Diệu Dương gật đầu: “Có lẽ tối nay không về.”
“Anh muốn đi đâu?” An Đình Đình hỏi. Đầu lập tức lóe lên, như nhớ tới gì đó: “Có phải rất nguy hiểm không.”
“Vậy phải xem anh ta vận dụng bao nhiêu người.”
“Em đi cùng anh!” Thái độ An Đình Đình rất kiên quyết.
“Em ở lại.” Thái độ Mặc Diệu Dương cũng rất kiên quyết.
An Đình Đình lắc đầu. Cô không thể mở to mất nhìn một mình anh đi vào nguy hiểm, đám bạn đó đều ở nhà lớn nhà họ Mặc, nếu cùng anh rời đi, tất sẽ khiến người khác hoài nghi. Cho nên, An Đình Đình đoán, họ sẽ không đi.
Chỉ có như vậy, Mặc Diệu Dương mới dễ dàng không cố kỵ gì rời đi.
“Em đi chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho anh. Ngoan, buổi tối em ở đây tuyệt đối an toàn. Nếu em cảm thấy buôn, anh kêu Tuyết Nhi đến với em.”
Cho dù người đàn ông này luôn ấm áp an ủi cô, nhưng mắt cô vẫn ẩm ướt.
Giống như hai người sẽ đối mặt với sinh ly tử biệt ngay lập tức, cô không nỡ, sợ hãi, hoảng loạn dâng lên trong đầu.
“Để em đi cùng anh đi.” An Đình Đình năm chặt tay áo anh, ngẩng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp sương mù *** lung.
“Ngoan! Anh đồng ý với em, nhất định sẽ bình an vô sự quay vê. Yên tâm, anh đảm bảo với em. Nhé?” Mặc Diệu Dương hung hăng nhịn xuống kích động muốn ôm cô vào lòng.
“Nhưng mà..."
Lúc này, cửa sổ sát đất tầng trên, rèm cửa được kéo ra lay động đã rơi vào trong đôi mắt như ưng của Mặc Diệu Dương.
Anh chậm rãi giơ tay lên, đẩy tay An Đình Đình ra.
Tiếp tục mỉm cười nhàn nhạt nói: “Đình Đình, nơi này là gia tộc Mặc thị, người nhiều, ánh mắt cũng nhiều. Em không biết, một động tác không để ý của em sẽ dẫn tới phát triển sai lầm. Hiểu ý của anh không?”
An Đình Đình ban đầu không hiểu, sau đó nhìn thấy ánh mắt anh, như vô tình cố ý liếc nhìn phía sau cô, trong lòng cô lập tức bừng tỉnh.
“Điều em nên làm chính là dáng vẻ của mợ cả, mà không phải là luyến tiếc anh, sợ anh rời đi mà phản ứng. Nhớ rõ, sau khi bước vào cửa chính này, tất cả cảm xúc và suy nghĩ của em chỉ có thể che giấu.”
An Đình Đình ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuấn tú sáng ngời của người đàn ông, thậm chí quên cả gật đâu.
“Anh đi đây, chăm sóc mình thật tốt.”
“Diệu Dương, em...”
“Chị dâu!” Bóng dáng xinh đẹp của Mặc Diệu Tuyết từ cửa đi vào.
An Đình Đình vội thu lại sắc mặt, nặn ra nụ cười đối diện với cô em chồng này.
“Tuyết Nhi đến rồi à, như vây đi, em ở cùng chị dâu, anh phải ra ngoài có chút chuyện.” Mặc Diệu Dương thuận nước đẩy thuyền.
Mặc Diệu Tuyết hất cằm, nói: “Anh xem như cũng có lúc dùng em rồi.”
Mặc Diệu Dương lúc này cũng lười tranh cãi với cô ấy, gật đầu nói: “Tuyết Nhi tốt, anh hai quay về dẫn em ra ngoài chơi.”
“Thật sao?” Ánh mắt Mặc Diệu Tuyết lộ ra vui mừng.
“Nhất ngôn cửu