An Đình Đình nghe thấy tiếng la hét của Quan Chi Thu ở sau lưng, cô không hề nghĩ ngợi gì, ôm lấy người đàn ông ở phía trước, không để anh bị thương.
"Chắc chắn là người nhà họ Hàng đã do mày hại chết, mày còn giả vờ ở chỗ này, mày muốn rủ bỏ sự thật à...' Quan Chi Thu đi lên, chỉ hận trong tay không có vũ khí, nếu không thì bà ta thật sự muốn giết chết Mặc Diệu Dương.
Mắt nhìn thấy An Đình Đình đến ngăn cản, hận thù ở trong lòng của bà ta càng sâu sắc hơn, nắm chặt lấy tóc của cô muốn tát cô một cái.
Thân thủ Mặc Diệu Dương nhanh thoăn thoát, nhanh chóng xoay người lại bảo vệ An Đình Đình ở sau lưng của mình, đôi tay cứng như kìm sắt nắm lấy tay của Quan Chi Thu, giống như là muốn bóp nát xương cốt của bà ta vậy, dùng hết sức lực toàn thân.
"A..." Quan Chi Thu kêu thảm thiết một tiếng, bất đắc đĩ phải buông lỏng tay ra.
Ngay sau đó năm đấm của Mặc Diệu Dương giơ lên cao.
An Đình Đình giật mình ở trong lòng, giơ nắm đắm như thế này ở trước mặt của nhiều người như vậy, sợ là tội danh bất hiếu với mẹ, cô liền vội vàng tiến lên phía trước một bước, chặn eo của anh lại rồi chòm lên cánh tay của anh.
Quan Chi Thu khôn khéo cỡ nào, đương nhiên là bà ta biết một năm đấm này nếu như mà mình ăn phải, không đánh nội tạng của bà ta chảy máu thì không thể.
"Ôi! Con trai đánh mẹ rồi đây này... ô..."
Quan Chi Thu giả vờ nằm trên mặt đất và khóc lóc âm ỉ hết cả lên, không hề quan tâm đến thể diện và thân phận của bản thân, gào khóc ở trên mặt đất.
Mọi người đều đi lên đỡ bà ta dậy, nhưng mà bà ta vẫn cứ đấm ngực giậm chân, khóc rống không ngừng.
An Đình Đình quả thật nhìn thấy mà sợ ngây người, có làm như thế nào cô cũng không ngờ đến tính cách của Quan Chỉ Thu lại thuộc dạng ăn vạ như thế này, bà ta có thể làm như thế này, có thể ôn ào như thế kia, sao Mặc Chấn Ngôn lại có thể chịu đựng được mấy chục năm nay vậy chứ?
Cánh tay của Mặc Diệu Dương hạ xuống, trong lòng của An Đình Đình thoáng bình tĩnh lại một chút.
Mặc Chấn Ngôn kéo Quan Chi Thu lên, nhỏ giọng thì thầm an ủi.
Quan Chi Thu thì mang bộ dạng như là cô gái nhỏ mới biết yêu, khóc đến nỗi đứt từng đoạn ruột ở trong ngực của người đàn ông, trông thật là đáng thương.
"Anh Ngôn, anh cũng đã nhìn thấy rồi đó, con của anh, nó... nó muốn đánh chết em kìa..."
An Đình Đình cười lạnh, người phụ nữ này xem ra là quen với việc trả đũa, kẻ ác kêu oan trước, may mà có nhiều người nhìn thấy như vậy, nếu không thì cũng chắc tin tưởng lời nói của bà ta, dù sao thì dáng vẻ khóc lóc của bà ta rất giống như chuyện thật sự là như vậy.
"Rõ ràng là bà đã ra tay muốn đánh người trước, bị tôi cản lại bà còn muốn đánh tôi, bây giờ bà còn làm kẻ ác cáo trạng trước..." An Đình Đình tức giận lý luận thay cho Mặc Diệu Dương.
"Được rồi, cô ít nói mấy câu đi, có phiền phức hay không hả?" Mặc Chấn Ngôn ngẩng đầu lên giận dữ măng mỏ cô vài câu.
Không để An Đình Đình nói chuyện, ông ta đã nhìn vê phía Mặc Diệu Dương, giống như là dùng một giọng điệu ra lệnh mà nói: "Diệu Dương, có phải là người nhà họ Hàng đã bị cậu khống chế rồi hay không? Cậu mau thả người ra đi, quan hệ của người nhà họ Hàng và Thu không tệ, không cho phép cậu làm tốn thương bạn bè của Thu."
An Đình Đình sắp bị ông già này chọc cho cười rồi.
Bao che khuyết điểm như thế này của ông ta cũng không phải là quá rõ ràng rồi đó chứ, người nhà họ Hàng giúp người xấu làm điều ác, chết không có gì đáng tiếc, nhưng mà ông ta lại còn nói thay cho người phụ nữ của mình
Nhìn hình ảnh vợ chông thấm thiết của bọn họ, An Đình Đình chỉ cảm thấy châm chọc cực kỳ.
Phải biết là Thủy Sam Uyển ở không xa phía trước, đã từng có một người phụ nữ bị ông ta làm tổn thương sâu sắc, cuối cùng phải ôm hận mà qua đời.
Một bát nước này đã bưng góc nhìn đến Thái Bình Dương rồi ư?
An Đình Đình thật sự không hiểu được, nếu như không phải Mặc Chấn Ngôn đối với Quan Chi Thu tình sâu nghĩa nặng thì làm sao có thể như thế này được, thậm chí là bà ta phạm vào tội lớn ngập trời cũng đều có thế làm như không thấy, cái này rốt cuộc là yêu hay là không yêu thì cũng là một tình yêu tội lỗi.
"Bạn bè của bà ta chết hay sống thì có liên