An Đình Đình thò đầu ra khỏi vòng tay anh, có chút kinh ngạc.
Mặc Diệu Dương mỉm cười một cái, đem đầu cô đặt lên vai mình lần nữa, nói: "Em đừng kích động, nghe anh nói rõ đã."
"Lúc bà ấy rời đi anh mới có mấy tuổi, lúc đó quả thực còn quá nhỏ, không hiểu sinh ly tử biệt là gì. Chỉ cảm thấy mọi người xung quanh nhìn anh cả của mình bằng ánh mắt thương hại. Sau này dần hiểu ra rồi thì khó khăn của anh với anh cả mới chính thức bắt đầu.
Lần đó, anh cả vì cứu anh mà bị thương trong trận hỏa hoạn, cứu sống được rồi nhưng anh ấy lại..."
An Đình Đình nâng mắt, sườn mặt người đàn ông ưu thương mà nặng nề, yết hầu lên xuống không có quy luật, giống như lời nói tiếp theo bị nghẹn lại.
Cô duỗi tay ra ôm vòng eo rắn chắc của người đàn ông. Hi vọng động tác nhỏ của mình có thể an ủi anh được phân nào.
"Nhìn anh cả trên người quấn đầy băng gạc trắng, lúc đó trong lòng anh thực sự sinh ra hận ý. Vì sao bà ấy lại bỏ đi mà để lại anh với anh cả nhận hết những gian khổ trên đời này.
Sau đó anh cả chưa xuất viện đã có một khó khăn khác. Lúc đầu nếu không phải nhà họ Mạnh giúp đỡ thì chắc anh và anh cả đã không còn trên đời này từ lâu rồi."
"Nhà họ Mạnh ư? Mạnh Yến San à?" An Đình Đình hiếu kỳ hỏi.
"Phải." Mặc Diệu Dương nói: "Mẹ đưa anh với anh cả đến thế giới này nhưng lại không nhận được ấm áp từ bà, sau khi rời đi để bọn anh tự mình đối mặt với mọi thứ. Anh luôn tự hỏi sao bà ấy có thể ra đi mà không vướng bận gì."
Trái tim An Đình Đình, đau đớn mà xót xa.
Cô không làm gì được, chỉ có thể ôm anh thật chặt, thật chặt.
Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên buồn phiền cùng bất đắc dĩ.
An Đình Đình khẽ nói: Anh còn có em.”
Dứt lời, lòng bàn tay của người đàn ông ôm cô thật chặt. Sức lực này vượt qua sức lực của anh lúc bình thường. An Đình Đình đau đến cắn răng nhưng không kêu thành tiếng. Nhưng may là cơn đau biến mất rất nhanh.
An Đình Đình bình tĩnh lại và nói: "Có lẽ bà ấy quá buồn. Bà ấy không biết nên làm thế nào để đối mặt với bọn anh. Hơn nữa bà ấy cũng không ngờ được là người đàn ông kia sau khi ép bà ấy vào chỗ chết còn mặc kệ Quan Chỉ Thu tiếp tục làm tổn thương con của bọn họ."
Mặc Diệu Dương lắng lặng nhìn vào khoảng không, không nói một lời.
An Đình Đình dừng một chút rồi lại nói: "Em tin là phàm là phụ nữ thì đều sẽ không nỡ bỏ con cái của mình. Mẫu tử tương liên, mang thai 10 tháng, phần tình cảm này không phải ai cũng cảm nhận được. Cho nên, Diệu Dương, đừng hận bà ấy nữa. Bà ấy cũng có bất đắc dĩ của bà ấy."
An Đình Đình nói rôi ngẩng cổ lên nhìn sườn mặt tuấn mỹ của người đàn ông dưới ánh trăng mờ ảo.
Cô muốn ôm anh vào lòng, lắng nghe những tâm sự của anh, vỗ về những vết thương trong lòng anh. Nguyện dùng sức lực nhỏ bé để đổi lấy nụ cười sáng chói của anh.
Mí mắt của người đàn ông khẽ động đậy, quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.
"Đừng rời xa anh!" Chợt, Mặc Diệu Dương bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Khóe miệng An Đình Đình hiện lên một đường cong: "Sao em lại rời xa anh chứ?”
"Dù sau này xảy ra chuyện gì, anh cũng không cho phép em rời khỏi anh!" Người đàn ông cắn răng nói, trong mắt kiên định.
An Đình Đình lắc đầu: “Sẽ không, không, vĩnh viễn không. Trừ phi anh không cần em