An Đình Đình bị cho vào bao vải đen, vác trên vai, đưa ra khỏi nhà tổ của nhà họ Mặc.
Cô giãy giụa, mặc dù không nhìn thấy, không nói được, nhưng lại có thể nghe rõ tiếng Sở Huệ Nhu. Cô nghe thấy có người mở cửa xe, trong nháy mắt, cô bị người ta thô bạo vứt vào trong.
Lân ngã này, xương cốt toàn thân thiếu chút nữa gãy hết.
Bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì? Muốn đưa cô đi đâu?
An Đình Đình đột nhiên thấy hoảng sợ! Mấy người này, có thể đường hoàng đưa cô ra khỏi nhà họ Mặc, người của Thủy Sam Uyển chắc cũng sẽ chịu liên lụy. Một mình cô xảy ra chuyện cũng không sao cả, nhưng không thể liên lụy đến mẹ Dung và Tiểu Nha bọn họ được.
Cô cật lực giãy giụa, muốn hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.
Quan Bá Thiên một cước đá vào cái bụng của cô.
An Đình Đình đau đến mức gập người lại, sau đó, bèn nghe thấy một tiếng trách móc: “Thành thật một chút.”
Quan Bá Thiên ra hiệu cho một người trong số đó, một người trong đó lập tức hiểu ý, gật đâu đến bên cạnh An Đình Đình, túm lấy cổ cô, sau đó đánh mạnh vào gáy.
Một cơn đau từ cổ ập đến, An Đình Đình rên một tiếng, triệt để mất đi ý thức.
Khu nhà bên hồ trong chỗ sâu của từ đường, người ăn mặc quần áo người làm đi đến phía sau ông cụ Mặc, ghé sát tai của ông nói mấy câu.
Mặc Viên Bằng lông mày nhíu lại, mặt lộ vẻ thâm trầm.
Sau đó, ông cụ khẽ gật đầu, nói: “Hy vọng nó có thể chống đỡ được.”
Một lúc sau, ông cụ lại nói: “Đi liên hệ với cậu chủ nhà họ Quý, tiết lộ tin tức An Đình Đình bị đưa đi cho cậu ta.
“Vâng.”
“Ào—"
Một xô nước lạnh khiến cả người An Đình Đình ướt hết, cũng kéo ý thức của cô tỉnh lại từ trong hôn mê.
Mở mắt ra, bỗng phát hiện vị trí của mình hình như đang ở tầng hầm. Nói là tầng hầm, ngược lại không bằng nói là nhà tù. Âm u đáng sợ, mùi ẩm thấp nồng nặc.
“Tỉnh rồi sao?” Bên tai truyền đến giọng của Quan Bá Thiên: “Tỉnh rồi thì tốt, chúng ta từ từ nói chuyện.”
An Đình Đình nương theo âm thanh quay ra, bèn nhìn thấy ở chính giữa có đặt một chiếc sô pha, Quan Bá Thiên giống như hoàng đế, tư thế như kiểu duy ngã độc tôn ngồi ở đó.
Mà bản thân cô, hai tay hai chân bị trói lại, cả người bị trói vào cái giá hình chữ thập.
Có một loại cảm giác hôm nay chắc chắn sẽ bị chết ở nơi này.
Nhưng, cô từ đầu đến cuối cảm thấy, mạng của mình không nên mất đi vào lúc này, cô tin chắc, người đàn ông đó nhất định sẽ đến cứu cô. Nhất định!
Nghĩ đến đây, An Đình Đình cũng không sợ nữa. Chẳng qua chịu đựng một chút đau đớn da thịt mà thôi, chỉ cần còn có thể gặp lại Diệu Dương, bắt cô gánh chịu đau khổ lớn thế nào đi nữa cô cũng không sợ!
Trên mặt cô lộ vẻ điềm nhiên, có một khoảnh khắc đã khiến Quan Bá Thiên phải giật mình.
Tuy nhiên, trong lòng của ông ta cũng dâng một cỗ tức giận. Ông ta cảm thấy, cô gái này đang coi thường ông ta.
“Lấy ra đây.” Quan Bá Thiên ra lệnh một tiếng.
Bèn nhìn đến mấy tên lâu la từ một bên bê ra cái bàn, trên bàn, sắp xếp các loại dụng cụ tra tấn. Mỗi loại đều khiến người ta rợn người.
An Đình Đình lúc này, cũng cảm thấy một tia sợ hãi, da đầu có chút tê dại.
Quan Bá Thiên nhàn nhạt nói: “Nghe nói, cô không hòa hợp với em gái tôi, có chuyện này hay không?”
“Phải!” An Đình Đình ngẩng đầu lên, thẳng thắn đáp một tiếng.
Quan Bá Thiên nheo mắt lại, lại nói: “Còn nghe nói, cô vừa vào cửa thì tát nó một cái?”
“Không sai!” An Đình Đình lộ ra nụ cười mỉa mai.
Cơ thịt trên mặt của Quan Bá Thiên, dần dần cuộn lại, phân phó: “10 cái.”
Vừa dứt lời, còn chưa đợi An Đình Đình phản ứng lại, một người trong đó tay