Mạnh Yến San khi sắp đến Thủy Sam Uyển, Mặc Diệu Dương vừa từ bên trong đi ra.
Hai người nhìn nhau, Mạnh Yến San khẽ mỉm cười, Mặc Diệu Dương khẽ gật đầu. Phương thức chào hỏi như vậy, chỉ có trong tuổi thơ lúc nhỏ của bọn họ mới có.
Hai người không hẹn mà cùng đi về khu rừng trước mặt, không cần thông báo, cũng không cần trưng câu ý kiến, đây chính là sự hiểu biết ngầm sau mười mấy năm chơi cùng.
“Quan Chi Thu có nói muốn đi cùng không?” Mặc Diệu Dương hỏi.
Mạnh Yến San gật đâu: “Diệu Dương, anh thật sự liệu việc như thần. Vậy thì tiếp theo đây, chúng ta nên làm gì?”
Mặc Diệu Dương nói: “Phái người theo dõi mấy nhân chứng giả đó, bề ngoài thì bảo vệ bọn họ, thực chất để bọn họ đi chết.”
Mạnh Yến San khẽ gật đầu: “Anh chắc chắn Quan Chi Thu nhất định sẽ cho người giết bọn họ sao?”
“Người phụ nữ đó, vì lợi ích của mình, sẽ không từ thủ đoạn mà trở nên điên cuồng.”
“Được, em làm theo cách anh nói.”
Thì ra, những người chỉ tội Mặc Diệu Long đó đều là giả.
Mặc Diệu Long sinh ra ở nhà họ Mặc, tiền tiêu không hết, hoàn toàn không cần thiết đi buôn bán ma túy. Đây chẳng qua chỉ là Mặc Diệu Dương cho cậu ta một tội danh mà thôi. Anh biết, lấy tính cách tàn nhẫn của Quan Chi Thu, nhất định sẽ ở trong chỗ tối loại bỏ những chứng cứ bất lợi với Mặc Diệu Long.
Mà điều anh cần làm chính là túm chặt chứng cứ Quan Chi Thu tàn nhẫn lấy mạng người khác, cho bà ta một tội chứng xác thực.
“Tiểu Nha đó, gần đây có gì khác thường không?” Mạnh Yến San lo lắng hỏi. Suy nghĩ một lát, lại nói: “Cô ta là quân cờ làm nên bước ngoặt trong chuyện này, tuyệt đối không để cho cô ta chạy.”
Khóe môi Mặc Diệu Dương nhếch lên lộ ra ý cười lạnh: “Yên tâm đi, thân ở Mặc gia Thủy Sam Uyển, không có mệnh lệnh của tôi, cô ta mọc cánh cũng khó thoát.”
Mạnh Yến San khẽ gật đầu. Trong lúc mờ mịt, bỗng chốc cảm thấy cảm thán vạn phần.
Cô ta nhướn mày, liếc nhìn dưới chân núi là nhà tổ của nhà họ Mặc chiếm trọn.
“Danh lợi, xem ra thật sự có thể khiến người ta mất đi lý trí. Ấn tượng của em với Tiểu Nha, vẫn xem như tạm được, cô ta luôn tạo cho người khác một loại cảm giác là người ngoan ngoãn lanh lợi. Không ngờ, ở ải của Sở Huệ Như đó, liền bị...”
“Đây cũng coi như cô ta tự mình chuốc lấy, tự mua dây buộc người.” Giọng nói của Mặc Diệu Dương vẫn rất lạnh nhạt: “Anh đã từng nghĩ, sau khi kết thúc chuyện này, đưa cô ta ra nước ngoài du học, cô ta muốn đi đâu đều được, định cư ở nước nào, thành phố nào, đều được. Cũng coi như món quà dành cho cô ta vì những gì đã bỏ ra cho Thủy Sam Uyển”
Lúc này, ánh hoàng hôn buông xuống, phủ lên cả nhà tổ của nhà họ Mặc. Tạo thêm cảm giác thần bí hơn cho nhà tổ cổ lão. Tuy nhiên Mạnh Yến San lại cảm thấy, người càng thần bí thâm sâu khó dò chính là người đàn ông trước mắt.
Cô ta từ đầu đến cuối không thể hiểu được một vấn đề, muốn hỏi ra.
“Diệu Dương, anh sao tính ra Tiểu Nha nhất định sẽ phản bội?”
Đồng tử của anh trở nên âm u mà thâm trầm.
“Hay là nói, anh từ chuyện nào đó của cô ta cảm nhận được, hay thông qua ánh mắt của cô ta, phát giác ra động cơ của cô ta?”
“Đều không có.”
Mạnh Yến San càng thêm khó tin: “Điều này sao có thể chứ, vậy anh làm sao biết được.”
“Cảm giác.” Mặc Diệu Dương nhàn nhạt nói ra hai chữ, bèn đi về phía trước.
Cảm giác? Mạnh Yến San như hiểu như không.
Nhìn theo dáng người cao lớn của anh, trong lòng không khỏi tán thưởng, giỏi cho một người đàn ông thao văn võ lược, nhìn xa trông rộng, tâm tư sâu như biển.
Có điều, anh tính trăm tính vạn lần, hình như cũng tính sai một chuyện.
Cô ta đuổi theo, cười hỏi: “Vậy em tiếp tục hỏi anh một chuyện nữa.”
“Em nói.”
Mạnh Yến San khẽ cười, bên miệng xuất hiện một lúm đồng