“Cô nghỉ ngơi thật tốt nhé, hẹn gặp lại sau.” Trên mặt Tiêu Quân xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt, sau khi nói xong, anh ta đứng dậy rời đi.
Mạc Ninh Thanh vội nhìn lên khi thấy người đàn ông đứng dậy.
Ái chà! Vóc người này! Đường cong này! Chiều cao này!
Aaaal Đây có phải là lợi ích được Chúa ban tặng sau khi bị đánh không?
“Khát, tôi khát... tôi khát quá!” Mạc Ninh Thanh không biết nói gì mới có thể giữ anh lại.
“Hở? Được thôi, cô đợi chút.” Thấy cô lại nói, Tiêu Quân đi rót cho cô một cốc nước.
Mạc Ninh Thanh đưa tay cầm lấy ly nước, sau đó đưa ly đến bên miệng cô, rồi ngẩng đầu uống cạn, ánh mắt từ đầu đến cuối không hề dời đi khỏi người Tiêu Quân.
Trong quá trình uống nước, một vạn câu hỏi hiện lên trong đầu cô.
Anh ta là ai? Có quan hệ gì với Đình Đình? Sẽ không phải là bạn trai của cô ấy chứ? Hay là chủ nhân của căn phòng này? Hay là một siêu sao điện ảnh truyền hình nào đó, hay là...
Tiêu Quân bị cô nhìn như vậy thì không thoải mái lắm, trong lòng anh càng chắc chắn rằng cô gái này nhất định là có vấn đề trong đầu. Nếu không con gái làm sao có thể nhìn một người đàn ông bằng ánh mắt táo bạo như vậy được.
“Muốn nữa.” Mạc Ninh Thanh đưa chiếc cốc rỗng qua.
Tiêu Quân khẽ nhíu mày, trong lòng thâm nói, cô có thể uống được đến mức này sao? Kiếp trước có phải là chết khát không?
Một cốc, hai cốc, ba cốc... trong vô thức, Mạc Ninh Thanh uống hết hơn chục ly nước.
Tiêu Quân thật sự rất đau đầu. Cô gái này bị làm sao vậy.
“Cô thực sự rất khát sao?” Anh ta hỏi.
“Không.” Mạc Ninh Thanh vội vàng đáp lại, cô nghĩ như vậy không hay, liền nhanh chóng thay đổi lời: “Đúng.”
Tiêu Quân cũng bất lực. Anh ta thực sự rất lo lắng về tình hình hiện tại của An Đình Đình, vì vậy anh ta nói: “Tôi thực sự phải đi rồi, cô nghỉ ngơi thật tốt nhé. Tôi sẽ nói với Đình Đình cô đã tỉnh rồi.”
“Ơ... này!” Mạc Ninh Thanh gọi người đàn ông đã đi tới cửa.
“Người đẹp, cô sẽ không muốn uống nước nữa chứ?”
Không uống nữa! Nước đầy bụng gần như bể bụng cô rồi.
Mạc Ninh Thanh lắc đầu, hỏi: “Chuyện là... tôi có thể gặp lại anh nữa không?”
Tiêu Quân khẽ giật mình, sao anh lại cảm thấy người phụ nữ này dường như không còn bệnh nữa vậy? Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Có thể”
Tiêu Quân đến gặp An Đình Đình, lúc này cô cũng đã điều trị vết thương xong, đang đi bộ trở vê. Anh nói với cô về chuyện Mạc Ninh Thanh đã tỉnh lại, nhưng đến cùng anh cũng không hỏi rằng bạn cô có bị bệnh tâm thần không.
An Đình Đình cảm ơn anh, Tiêu Quân rời đi.
Sau khi ăn tối, An Đình Đình cùng Mạc Ninh Thanh đi ra ban công hóng mát.
“Ninh Thanh, cậu chỉ ăn chút vậy cho bữa tối thôi sao?” An Đình Đình quan tâm hỏi.
Mạc Ninh Thanh cười nói: “Ừa, mình không có cảm giác thèm ăn” Trên thực tế là dạ dày đầy nước của cô chưa tiêu hóa được, không có chỗ cho bữa tối nữa rồi.
“Ninh Thanh, ngày hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều.” An Đình Đình nghiêm túc nói.
“Cô gái ngốc nghếch này, cậu nghĩ gì vậy. Vì cậu, mình sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì.” Mạc Ninh Thanh giả vờ tức giận, nói: “Mình còn chưa nói cậu, chuyện lớn như vậy sao không nói với mình mà lại muốn giấu mình.”
An Đình Đình xấu hổ cúi đầu.
“Còn nữa, con mụ thối tha hôm nay là ai vậy? Kiêu ngạo quá, về nhất định phải nói cho cha biết.”
“Cô ta là cô cả nhà họ Sở, Sở Huệ Nhu.”
“Nhà họ Sở... Sở Huệ Nhu.” Mạc Ninh Thanh nhíu mày.
Ây, cái tên này khá quen thuộc. Đột nhiên, não cô ấy lóe lên, nói: “Y... ý của cậu là, bà tám đó là... nhà họ Sở ở thành phố G?”
An Đình Đình gật đầu, thở dài nhẹ.
“Trời đất, Đình Đình, sao cậu có