Nụ cười nở bừng trên gương mặt Lâm Tiêu Tương, cô ta dặn dò: "Đây là một cơ hội tốt đấy, cô phải nắm bắt cho chặt vào. Tôi thấy cô tương đối có tư chất, nên mới chọn cô từ trong nhiều cấp dưới như vậy đó."
An Đình Đình gật đầu với vẻ tự tin tràn trề: "Dạ vâng!"
Vào lúc này, Mặc Diệu Dương cái gì, anh trai ngốc cái gì, gia tộc họ Mặc cái gì... đều bị cô ném tuốt ra ngoài chín tầng mây rồi!
Ngày hôm sau, coi như là đã trôi qua.
Sau khi tan làm, An Đình Đình không về nhà như thường lệ mà đi theo Lâm Tiêu Tương, ngồi trong xe ô tô của cô ta.
"Cô thay bộ đồ này đi." Vừa vào xe, Lâm Tiêu Tương đã đưa một túi đồ cho cô.
"Thưa giám đốc, bên trong đây là gì ạ?” An Đình Đình tò mò mở ra, không ngờ trong túi lại là bộ lễ phục đỏ rực như lửa.
"Buổi tiệc lần này rất quan trọng, sáng nay tôi cố tình đem theo cho cô mặc đó." Lâm Tiêu Tương giải thích.
An Đình Đình cảm động muốn rớt nước mắt! Hóa ra tổng giám đốc lại chu đáo như vậy, đến lễ phục cũng chuẩn bị sẵn cho cô rồi.
Ôi... Không đúng! Không phải tối nay đi ăn cơm à, đâu có phải tiệc tùng gì, sao phải chuẩn bị lễ phục vậy? Nhưng mà, An Đình Đình đang chìm trong niềm hưng phấn, cô nhanh chóng gạt mối âu lo này đi, ai mà thèm quan tâm chứ, khó khăn lắm mới có cơ hội, biết bao người muốn mà còn không được đây này.
Khởi động máy xe, chạy băng băng về trước.
An Đình Đình thay đồ ở hàng ghế sau, nhưng mà...
"Giám đốc ơi, có phải bộ đồ này hơi *** không." An Đình Đình nhíu mày, đôi tay mảnh khảnh ráng ôm ngực mình một cách bất lực, muốn che chắn đôi gò bồng đào lại nhưng có chặn thế nào cũng thấy tay mình quá bé!
Lâm Tiêu Tương quay đầu lại, đưa mắt nhìn nhìn thoáng qua rồi lập tức cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Quả nhiên mình không chọn sai người, đừng thấy mọi khi An Đình Đình luôn tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, bảo sao nghe vậy,