“Im miệng cho tôi!” An Đình Đình thấp giọng xuống, đôi mày liễu nhướng lên.
Mặc Diệu Dương kinh ngạc trừng to mắt, người phụ nữ này muốn chết hay là không muốn sống nữa?
“Người đâu? Đi đâu rồi?” Tiếng bước chân đang chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên lại dừng lại: “Đợi chút...”
An Đình Đình đang ở bên trong cùng với Mặc Diệu Dương, hai người trừng to đôi mắt giận dữ nhìn đối phương. Đột nhiên An Đình Đình nghe thấy bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân nhẹ nhàng, đang bước về hướng của họ.
Trái tim cô giật thót lên! Bỏ đi, cứ coi như là hôn một con heo vậy.
Cô lao cơ thể nóng hừng hực của mình sắp đến người đàn ông một lần nữa, vì để tránh anh ta vùng vẫy, cô dang hai chân ra, kẹp đôi chân dài của người đàn ông vào giữa, hai tay ôm chặt cổ của người đàn ông và giáng nụ hôn mãnh liệt... Không biết tại vì sao mà khi cơ thể mình hoàn toàn dính chặt vào cơ thể của người đàn ông này, thì An Đình Đình lại cảm giác cơ thể mình mát lạnh hơn rất nhiều, giống như là đang vào mùa hè nóng bức mà được tắm nước lạnh vậy.
An Đình Đình lúc này mơ mơ hồ hồ, cô thật khao khát có thể cởi sạch quần áo của mình ra, để cơ thể *** lồ dính chặt vào khối băng này, tận hưởng một sự thoải mái vô tận.
“Ưm... ha...
Khi môi và răng quyện vào nhau, An Đình Đình khẽ thốt lên những tiếng rên vỡ vụn, như thông khổ, mà cũng như là đang vui sướng cực độ.
Còn Mặc Diệu Dương cũng cảm thấy thật kinh ngạc, anh rõ ràng là chán ghét cô, rõ ràng là ghét bỏ cô, rõ ràng cảm thấy cô hèn mọn, hà tiện, không có tôn nghiêm, nhưng dưới sự 'tấn công mãnh liệt' của cô, sự quy củ đáng kiêu ngạo của anh vào giờ phút này đã sụp đổ hoàn toàn rồi.
Cơ thể cô thật mềm mại, lại thật nóng bỏng và rực cháy, dáng người gầy và mảnh khảnh như một cây gậy, nhưng hai ngọn núi lại tròn trịa và đầy đặn, chiếc eo cô cũng thật gợi cảm hệt như một ả yêu tinh.
Bàn tay to lớn của anh bất tri bất giác dạo chơi trên cơ thể cô, vừa tìm hiểu,