Mặc Diệu Dương nhìn bóng ảnh vội vàng chạy ra cửa, cũng nhìn thấy cô ôm lấy chiếc ga giường bị quấn lại lộn xộn đem đi vứt sọt rác.
Đôi lông mày của người đàn ông tuấn dật khẽ cau lại, cô ấy đây là có ý gì?
Tối hôm qua, anh đã đem tặng' cô món đồ quý giá và sức lực cơ thể của mình, làm mọi thứ để giải trừ chất độc trong người cô, nhưng cô thì hay rồi, còn ghét bỏ nữa sao?
An Đình Đình lê lết đôi chân run rẩy đi ra khỏi cổng biệt thự.
Cũng không biết tại sao mà cô luôn cảm thấy sau lưng mình luôn có một ánh mắt âm thầm nhìn chằm chằm vào cô vậy chứ. Nhưng khi cô quay đầu lại nhìn thì lại không phát hiện ra điều gì kỳ lạ cả.
Không lẽ là do cô nghĩ nhiều rồi sao?
Cô dùng sức lắc đầu, cố gắng ép mình không nghĩ đến vấn đề này nữa. Lúc nãy gặp người làm trong biệt thự, từ miệng của họ thì cô được biết, tối hôm qua mình được Mặc Diệu Dương đưa về, hơn nữa còn thần trí bất minh.
Cũng chính là nói, trước khi cô về thì không có ai 'đụng' cô cả.
Trên đường đến công ty, đầu óc cô đột nhiên lóe lên, bên tai vang lên một câu nói tối qua của Mặc Diệu Dương.
“...Tôi tìm một người đàn ông tới giúp cô hoá giải thuốc trong cơ thể..."
Bây giờ có hối hận thì cũng không còn ích gì nữa rồi, sớm biết như vậy thì cô mắc gì phải đáp ứng lời tham gia bữa tiệc của Lâm Tiêu Tương tối qua chứ? Còn bây giờ, ngay cả người đã 'cướp đi' lần đầu tiên quý giá của mình là ai cô cũng không biết nữa!
An Đình Đình hung hăng bốp vào đầu mình, một sai lầm để hận mãi mãi!
Cho dù đã cố “an ủi' mình rồi, cũng may mà âm mưu của Lâm Tiêu Tương vẫn chưa thành, nhưng mà...nước mắt vẫn bất tri bất giác chảy xuống, đau lòng khó chịu đến mức hoàn toàn không thể mở miệng nói gì được...
“...Cô gái cô không sao chứ?” Anh tài xế nghe thấy cô gái đằng sau đang che mặt khóc thút thít nên quan tâm hỏi.
An Đình Đình đưa tay quệt vệt nước mắt của mình, dùng sức lắc đầu nói: “Tôi không sao.”
Tài xế mỉm cười, nói: “Cô