Cô ta vội vàng nói: “Không sai, tôi quả thực phạt cô ta đến bộ phận dọn dẹp giúp đỡ, nhưng tôi không có ngờ, cô ta lại chọn đi lau kính cửa sổ. Đứng trên thang cao có nhiều nguy hiểm, tôi đâu phải không biết, tôi sao có thể... Ngộ nhỡ xảy ra chuyện, tôi sao có thể chịu trách nhiệm nổi chứ!”
“Cô quả thực không gánh nổi trách nhiệm!” Mặc Diệu Dương luôn duy trì sự trầm mặc đột nhiên mở miệng. Ngữ khí rất nhạt, rất nhẹ. Nhưng không biết như thế nào lại có cảm giác rét lạnh thấu xương.
Lâm Tiêu Tương hít một hơi thật sâu, ngước lên nhìn Mặc Diệu Dương.
An Đình Đình lông mày hơi cau lại nhưng không hề có động tác gì thêm, cô không hiểu Mặc Diệu Dương rốt cuộc có ý gì.
Mặt mày Lâm Tiêu Tương lại cứng đờ, cô ta miễn cưỡng nở nụ cười: “Dạ phải, là lỗi xử lý trong công việc của tôi, ha ha... May An Đình Đình bây giờ không có chuyện gì, nếu không tôi thật sự khó thoát khỏi tội này.” Cô ta dùng vài ba câu đem lỗi sai của mình ẻm đi, còn bày ra dáng vẻ “sống sót sau tai nạn nhìn An Đình Đình, hình như thật sự rất sợ An Đình Đình sẽ xảy ra chuyện đó.
An Đình Đình âm thầm cắn môi, trong lòng tràn đầy sự khinh bỉ.
Người này không đi làm diễn viên đóng phim, thật sự chính là lãng phí nhân tài mà!
Tiêu Quân khẽ thở dài, nói: “giám đốc Tiêu, gần đây cô làm việc hình như có hơi nhiều sai sót nhỉ?”
Lâm Tiêu Tương mỉm cười, ánh mắt luôn nhìn về Mặc Diệu Dương, không biết là muốn hấp dẫn sự chú ý của anh hay là có ý ám chỉ với anh nữa.
“Có thể gần đây lượng công việc hơi nhiều cho nên trong cách sắp xếp công việc xuất hiện một vài sơ sót. Tôi sẽ chú ý nhiều ở phương diện này, phó tổng giám đốc yên tâm. Chuyện như thế này, lần sau sẽ không xảy ra nữa đâu.”
Giỏi cho một người phụ nữ biết ăn nói, không hổ là giám đốc thiết kế của *** Tháp, vài câu nói nhẹ nhàng che đi sự việc nghiêm trọng đó.
An Đình Đình cảm thấy rất không phục trong lòng!
Cô bị chỉnh thảm