Cho dù cô đã từng phải chịu nhiều chỉ trích, ủy khuất, cực khổ... Vì sao, chính là vì có thể được ở lại công ty thiết kế châu báu *** Tháp. Bởi vì có một số việc chỉ có ở đây cô mới có thể tìm ra đột phá...
Cô không thể rời khỏi *** Tháp, cô không thể từ bỏ công việc thiết kế châu báu được, cô không thể...
"Tổng giám đốc, xảy ra chuyện gì vậy?"
Ngay lúc nét mặt Lâm Tiêu Tương biểu lộ thần sắc thắng lợi thì thân ảnh Tiêu Quân lại đột nhiên xuất hiện ở cổng.
Anh ta ung dung không vội đi đến, đầu tiên là chào hỏi cùng Mặc Diệu Lương sau đó lại đem ánh mắt nhàn nhạt đặt ở trên người cô, nhìn thấy nút thắt áo âu phục của cô rơi xuống, mặt mũi tràn đầy nước mắt trong lòng của anh liên có tính toán.
Mà lúc này, An Đình Đình như là thấy được vị cứu tinh của mình, đôi mắt thẳng tắp nhìn anh ta chằm chằm, đôi mắt
tràn đầy bất lực và ủy khuất khiến cho Tiêu Quân sinh lòng thương tiếc.
Tiêu Quân cười nói với cô: "Thật xin lỗi, vết thương ở chân của cô đã khá hơn chút nào chưa?”
An Đình Đình sững sờ cả người, con mắt liêu mạng chớp, phó tổng lại làm trò gì nữa đây?
Tiêu Quân đi đến bên người cô, ánh mắt nhìn xuống cổ chân của cô, nói: "Thật xin lỗi, hôm nay cũng do tôi sợ không kịp cho mấy nhân viên đến điểm danh nên mới không cẩn thận đụng vào cô, lúc ấy nghe thấy cô kêu đau cổ chân, sao rôi? Bây giờ đã tốt hơn chút nào chưa?”
Cái gì? Sáng nay phó tổng đụng ngã An Đình Đình? Hơn nữa, còn làm bị thương cổ chân cô ta, nói như vậy vừa rồi
An Đình Đình té ngã thật sự không phải là cố ý.
Kể từ đó, các đồng nghiệp lại lần nữa hướng ánh mắt tò mò nhìn về phía hai người bọn họ.
Lâm Tiêu Tương cũng hiểu được ý đồ của Tiêu Quân, cô ta quả quyết không cho phép cơ hội đuổi An Đình Đình đi tốt như thế cứ như vậy vuột mất, thế nhưng người kia là phó tổng, nói chuyện nhất định có phân lượng hơn huống hồ còn là ngay trước mặt tổng giám đốc, cô ta càng không có cơ hội chen miệng vào.
An Đình Đình ngâm hiểu, che dấu vô số suy nghĩ trong lòng, nói: "Lúc mới đầu vẫn còn tốt nhưng bây giờ lại không được rồi."
"Hả, thế nào?” Tiêu Quân làm như thật nhíu mi tâm.
An Đình Đình đối với việc anh ta hướng dẫn từng bước tràn đầy cảm kích nhưng trên mặt lại không không lộ ra chút dấu vết nào: "Vừa rồi sau khi vào cửa cổ chân lại đau, hại tôi thất thố trước mặt Tổng giám đốc, tôi nghĩ sợ là bị thương tổn tới xương cốt rồi. Phó tổng, anh giúp tôi giải thích với Giám đốc Lâm một chút đi không chị ấy lại trách tôi, nói tôi... Nói tôi... Cố ý làm như vậy trước mặt Tổng giám đốc..."
Cô cúi đầu, đỏ mặt, còn chảy nước mắt, câu nói kế tiếp giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ.
Lại thêm cả Tiêu Quân phối hợp, độ tin cậy vô cùng cao.
Lâm Tiêu Tương khẽ giật mình, nhìn hằm hằm An Đình Đình một chút sau đó nói với Tiêu Quân: "Phó tổng, anh lại không cẩn thận như vậy sao? Nếu như tôi nhớ không lâm hình như sáng nay lúc tôi tới công ty đứng ở dưới đại sảnh chờ thang máy tôi cũng không nhìn thấy anh và An Đình Đình cùng nhau tiến đến."
An Đình Đình cắn chặt môi dưới, Lâm Tiêu Tương này thật sự muốn đuổi cô đi rồi.
Lông mày đẹp đẽ của Tiêu Quân hơi cau lại, không vì mình giải thích mà lại hỏi ngược một câu: “Sao vậy, Giám đốc
Lâm lại chú ý tới tôi như vậy à? Ngay cả chuyện tôi đến công ty lúc nào, đi cùng với ai cũng lưu ý kỹ như vậy?"
"Tôi..." Lâm Tiêu Tương lập tức á khẩu không trả lời được.
Tiêu Quân nhẹ nhàng cong môi lên, tiến lên một bước đi đến trước mặt Mặc Diệu Lương, nói: "Buổi sáng lúc xuống xe tôi không để ý nên đã đụng phải thực tập bộ môn An Đình Đình, lúc ấy cô ấy đã kêu đau cổ chân rồi nhưng do tôi cũng đang vội nên không lưu ý nhiều."
Rất lâu mới nghe thấy tổng giám đốc Mặc Diệu Lương nhàn nhạt 'Ử một tiếng, giữa hai đầu lông mày hình như có chút không kiên nhẫn.
Thế là Tiêu Quân tiếp nhận tài liệu trong tay An Đình Đình đặt lên trên bàn làm việc: "Tổng giám đốc, đây là những bản thiết kế đồ trang sức An Đình Đình vẽ ra, mời