Thứ còn sót lại trong tâm trí của Mặc Diệu Dương lúc này là ý loạn tình mê với An Đình Đình đêm đó.
Làn da trắng và mịn màng như sữa, vòng eo gợi cảm và mềm mại, quả anh đào đầy đặn, căng mọng, *** căng tròn, săn chắc. Đêm đó anh giống như bị điên, nắm chặt lấy *** cô, không quan tâm đến tiếng khóc của cô, giải phóng ham muốn trong hơn 20 năm năm qua, liều mình đâm vào.....
Mà lúc này, chỗ nào đó của người đàn ông đang cứng như sắt, đè vào bụng người phụ nữ, âm thầm tuyên bố sự nguy hiểm với cô.
Khuôn mặt gợi cảm kia của Mặc Diệu Dương đang dần dần đến gần cô, khuôn mặt vô cùng đẹp trai, khoảng cách ngày một gần, khuôn mặt cũng dần được phóng đại lên.
Khoảng cách một nắm tay, đến gần từng chút từng chút một. Đến khi hai khuôn mặt có thể chạm vào nhau, lý trí của An Đình Đình đột nhiên quay lại.
Cô nhìn vào đôi mắt của người đàn ông, trong đó hiện lên sự khao khát chinh phục của người đàn ông.
Chết tiệt! Anh quả nhiên là một tên háo sắc, tức giận đuổi người phụ nữ mà anh ta không muốn đi, lúc này lại muốn cô....
An Đình Đình đột nhiên đẩy ngực người đàn ông ra, tức giận nói: “Mặc Diệu Dương, anh muốn làm gì?”
Cái đẩy này đã kéo lý trí người đàn ông đang chìm sâu trong dục vọng trở lại.
Mặc Diệu Dương chỉ cảm thấy lúc nãy dường như bản thân đã ngủ, hoặc say rượu, suýt nữa lại bị người phụ này quyến rũ.
***! Sự tự kiềm chế bao lâu nay mà anh tự hào đã hoàn toàn biến mất.
Vẻ mặt của người đàn ông lập tức trở nên ảm đạm, anh đột nhiên đứng dậy, trong ánh mắt của anh hiện lên sự ghê tởm.
“Cút khỏi đây cho tôi!” Mặc Diệu Dương lạnh lùng nói.
Lúc này, cả người An Đình Đình đều cảm thấy tức giận. Rõ ràng là anh muốn cô đến, là anh muốn cô đóng kịch, cũng là anh đè cô xuống, tại sao bây giờ lại thành lỗi của cô?
Người đàn ông đáng chết này, tại sao anh không đi chết đi chứ.
Vừa mói xúc phạm một người phụ nữ thích anh, bây giờ lại chửi cô? Rốt cuộc là ai cho anh cái quyền này, có thể chà đạp lên lòng tự trọng của người khác!
"Mạc Diệu Dương, anh dựa vào cái gì mà mắng tôi!” An Đình Đình cũng không thể chịu đựng được, đứng dậy siết chặt nắm tay.
Mắng cô? Mắng cô thì sao, cái này vẫn còn nhẹ. Ánh mắt có thể câu dẫn người khác, khiến anh trai mê mẩn thành như vậy.
Mặc Diệu Dương lạnh lùng cười, uể oải nói: “Trước khi tôi quay lại, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.”
“Anh... An Đình Đình vô cùng tức giận.
Đưa tay ra kéo sợi dây chuyền trên cổ mình xuống, nhìn vào bóng lưng của anh hét lên: “Anh đứng lại cho tôi, những thứ này trả lại cho anh, tôi không thèm!”
Bước chân của người đàn ông dừng lại ở cửa, quay đầu lại, nheo mắt nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên sự ghê tởm: “Những đồ Mặc Diệu Dương tôi đã tặng sẽ không lấy lại. Hơn nữa, những thứ đã bị cô đã chạm vào, trả lại cho tôi, tôi còn cảm thấy bẩn”
An Đình Đình cũng lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi không quan tâm đến chuyện của anh, đồ này là của anh, anh muốn làm gì với nó đấy là chuyện của anh.”
“Vậy cô vứt nó đi.” Mặc Diệu Dương vứt lại một câu, mở cửa đi ra khỏi phòng.
An Đình Đình tức giận giậm chân, Mặc Diệu Dương đáng chết, quả nhiên là ức hiếp người quá đáng.
Lợi dụng cô ta xong, lại xúc phạm cô một cách không thương tiếc, sao lại có một người vô lễ, lỗ mãng như vậy chứ? Cái gì mà đá quý, cái gì mà trị giá lên đến hàng tỷ chứ, cô không thèm.
Cuối cùng, sợ dây chuyền trên cổ bị cô kéo xuống, tâm trạng vô cùng tức giận, thậm chí trên cổ còn có vài vết đỏ do bị sợ dây chuyền để lại, nhưng cô lại không cảm thấy đau.
Mở cửa sổ ra, giơ tay lên, đột nhiên động tác của cô dừng lại.
An Đình Đình à An Đình Đình, mày nghèo như thế nào mày không biết sao? Mày thiếu bao nhiêu tiền