Sau khi Bùi Minh Lạc đi khỏi, An Đình Đình đứng một mình trong căn phòng vắng vẻ của mình.
Nước mắt cũng không chảy được nữa.
Những lời mà anh ta nói trước khi đi khỏi lại kiên quyết và chắc chắn như vậy, anh kêu cô đợi.
Nhưng mà Minh Lạc à, anh có biết tất cả đã sớm thay đổi hết rồi không? Cô cũng không còn là An Đình Đình của trước kia, anh tham lam tài sản của nhà họ An nhưng anh chưa từng biết nếu không phải do cô hi sinh nửa đời sau của mình thì nhà họ An hiện tại đã nghèo rớt mồng tơi rồi, sao có thể trở lại như lúc đầu được.
Bùi Minh Lạc trở lại trong xe, mở lòng bàn tay ra nhìn sợi dây chuyền đá quý dưới ánh trăng lộ ra sức hấp dẫn mê người. Đình Đình nói đây là đồ dỏm cô mua được trên mạng, lời nói dối cấp thấp này chỉ có thể lừa gạt được người phụ nữ ngực to mà không có não là An Giai Kỳ kia, nhưng không thể lừa gạt được Bùi Minh Lạc.
Không nói đến chuyện đây có phải là sợi dây chuyền xuất hiện ở buổi đấu giá ở nước Anh hay không, chỉ là nhìn màu sắc và chất liệu này, nếu như trong túi không có hơn ba tỷ thì căn bản cũng không thể mua được sợi dây chuyền này.
An Đình Đình lấy từ đâu được sợi dây chuyền này, còn có quần áo trên người của cô nữa, xem ra đó chính là sản phẩm của nhà thiết kế cao cấp. Rốt cuộc là cô đã gặp được người đàn ông như thế nào mà có thể ra tay hào phóng như vậy.
“Minh Lạc, em gái Đình Đình của chúng ta đã có bạn trai rồi.”
Giọng nói của An Giai Kỳ vang lên bên tai của anh ta, sắc mặt của người đàn ông cũng biến thành âm trầm bất định.
Xe vừa đến cửa nhà thì điện thoại di động của anh ta cũng vang lên.
“Minh Lạc, anh về nhà chưa?” An Giai Kỳ ở đầu dây bên kia mở miệng hỏi.
“Ừ, vừa về tới” Bùi Minh Lạc bước xuống đóng cửa xe lại.
An Giai Kỳ nhíu mày nói: “Sao muộn như vậy mới về đến nhà?”
"Đúng lúc gặp được mấy người bạn nên nói chuyện phiếm một chút.”
“À. Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút đi, đừng quên ngày mai chúng ta còn phải đến nhà của Lâm Tiêu Tương để tham gia bữa tiệc của cô ấy."
"Em yên tâm đi, anh biết rồi.”
“Ừm, vậy được rồi, anh ngủ ngon:
“Ngủ ngon cục cưng, yêu em.”
“Yêu anh.”
Sau khi An Giai Kỳ cúp điện thoại thì nụ cười ngọt ngào ở khóe môi lại dần dần thả lỏng...
Ngày hôm sau An Đình Đình vừa đến công ty thì Tiêu Quân đã phát hiện đôi mắt sưng đỏ của cô: “Em sao vậy?”
Bị anh ta hỏi như vậy, An Đình Đình ấp úng nói không nên lời.
“Thôi được rồi, em đã không muốn nói thì anh cũng không hỏi nữa.” Tiêu Quân cưng chiều nhìn cô một cái, An Đình Đình ngượng ngùng cúi đầu.
"Phó tổng giám đốc, tôi đi ra ngoài làm việc trước đây.” An Đình Đình nhỏ giọng nói.
“Ừ đi đi” Tiêu Quân gật gật đầu, lập tức giống như nhớ cái gì đó mà gọi cô lại.
“Cuộc thi thiết kế trang sức lần trước Lâm Tiêu Tương đã giành được hạng nhất, tối hôm nay cô ấy định tổ chức tiệc ăn mừng ở nhà, Đến lúc đó em cũng đi đi, em đến với sự góp mặt là bạn nữ đi cùng anh”
....
Tiệc ăn mừng của Lâm Tiêu Tương ở nhà của cô ta, cái này không được rồi.
An Đình Đình nhíu mày nói: "Phó tổng giám đốc, anh biết rõ là tôi với chị ta không hợp nhau mà anh còn để cho tôi đi, chị ta có thể để cho tôi vào cửa à? Hơn nữa cũng chướng mắt nhau, người ta còn tưởng là tôi muốn đến tham gia náo nhiệt nữa đó ”
Tiêu Quân bật cười nói: “Em là bạn của tôi, lại là bạn nữ của tôi, ai dám ngăn cản em chứ? Chính là bởi vì biết em với cô ấy không hợp nhau nên tôi mới muốn dẫn em đi cùng để cho cô ấy biết được địa vị của em trong lòng tôi, lần sau mới không dám tìm em gây phiền phức nữa”
Để cô ta biết được địa vị của cô trong lòng anh... Nghe vậy, gương mặt An Đình Đình đột nhiên đỏ lên, cũng không biết sao phần quan tâm này đã không thể khiến cô vui vẻ nhảy cẫng lên, ngược lại lại khiến cho cô cảm thấy có chút sợ hãi.
Nếu như là một Bùi Minh Lạc thứ hai, vậy chẳng