Quản gia nhìn thấy Mặc Diệu Dương thì dừng mọi việc trong tay lại, lập tức đi đến, cung kính nói: “Cậu hai.”
“Ừm.” Mặc Diệu Dương khẽ gật đầu: “Ba bữa ngày hôm sau bảo đầu bếp chú ý một chút, thêm các món nhiều dinh dưỡng."
“Vâng.” Quản gia gật đầu, sau đó dường như nghĩ đến cái gì đó, thăm dò hỏi: “Cậu hai, có phải vì cơ thể của mợ cả không, cho nên...”
Mặc Diệu Dương có chút không vui liếc nhìn ông ta, nhưng lại không có phản bác.
Quản gia nói: “Cậu hai, là như thế này, người bị sốt trong giai đoạn hồi phục không nên ăn đồ quá bổ, chỉ có thể ăn các món thanh đạm.”
“Vậy thì sau khi khỏi bệnh thì tiếp tục tẩm bổ.”
Mặc Diệu Dương mặc dù thân phận tôn quý, từ nhỏ đã quen với cách nuôi dưỡng ở nơi cao cấp. Nhưng anh và Mặc Diệu Phong giống nhau, sinh ra đã được người khác chăm sóc, có khi nào chăm sóc cho người khác chứ? Chưa học qua, càng chưa từng trải qua. Vì thế, không hề hiểu chế độ ăn uống của người bệnh là như thế nào.
“Vâng.” Quản gia đáp một tiếng.
Ngày hôm sau, An Đình Đình bởi vì vấn đề cơ thể nên đã dậy muộn. Lúc cô tỉnh lại xuống lầu, anh em của nhà họ Mặc đã không còn ở nhà, người có công việc thì đi làm, ai đi học thì đi học.
Cô dùng bữa sáng trong sự nhiệt tình của người làm.
An Đình Đình gật đầu, mỉm cười cảm ơn. Sau đó, bèn bắt đầu đánh giá ngôi biệt thự này. Nói thật, vào đây ở cũng được một khoảng thời gian rồi, cô còn chưa cẩn thận đánh giá cấu trúc bên trong của căn phòng này.
Cô nhớ lần đầu khi bước vào thì cảm thấy bên trong không giống sự xa hoa lộng lẫy của những gia đình quý tộc khác. Nhưng bây giờ, tỉ mỉ nhìn, mới phát hiện ra ảo diệu trong đó.
Vật liệu được chọn, mặc dù không phải đồ gì tinh xảo cả, nhưng chỗ nào cảm thấy được sự cổ điển thanh lịch. Có thể nhìn ra, khi nhà thiết kế đã tốn rất nhiều tinh lực để chọn ra những vật phẩm này.
An Đình Đình còn phát hiện, thậm chí có mấy đồ vật ở không nước không mua được.
Mỗi chỗ quan sát một chút thì không kìm được mà thầm kinh ngạc và cảm thán, chính là câu nói đó, hào hoa khiêm tôn có nội hàm!
Đây chân chính mới là có nội hàm. Người không có phẩm vị thì căn bản không cảm nhận được.
Dù sao cũng là rảnh rỗi nhàm chán, An Đình Đình dứt khoát quan sát tòa biệt thự này, mỗi một phòng, đều có tạo thành phong cách khác nhau. Người có tâm trạng không tốt, mỗi ngày thay đổi phòng ngủ, cũng sẽ có tâm trạng khác nhau, nghĩ đi, cuộc sống của người có tiền thật sự hạnh phúc.
An Đình Đình dừng trước ở phòng làm việc, phòng làm việc bình thường đều là nơi quan trọng của chủ nhân, sẽ không tùy tiện để người ngoài vào. Vì thế, An Đình Đình cũng có ý nghĩ muốn vào trong xem thử.
Lúc này, quản gia đi đến, cung kính chào, sau đó hỏi: “Mợ cả, mợ có muốn vào phòng làm việc của cậu hai xem không?”
An Đình Đình suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là lắc đầu.
Tên Mặc Diệu Dương đó, tính tình quái gở, vẫn là không nên chọc anh tức giận thì tốt hơn.
Quản gia thấy thế thì sắc mặt cũng nhẹ nhõm hẳn, nói: “Vậy thì tốt. Cậu hai đã từng nói, phòng làm việc là nơi riêng tư của cậu ấy, bất kỳ ai cũng không được vào.”
An Đình Đình bất giác lại có chút hiếu kỳ, bèn hỏi: “Lẽ nào cậu cả cũng chưa từng bước vào sao?”
“Không có.”
“Ô” An Đình Đình gật đầu, hiển nhiên, cô không có hứng thú lắm với chuyện này.
Quản gia lại nói: “Vệ sinh bên trong cũng là cậu hai chỉ rõ thời gian để chúng tôi vào đó quét dọn.”
An Đình Đình nghi hoặc nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt đó, bên trong xem ra thật sự giấu một vài bí mật. Cô xoa đầu, mỉm cười nói: “Ừm, tôi biết rồi.” Nói xong thì cô quay người tiếp tục quan sát