Sở Huệ Nhu mỉa mai nhìn anh ta, cô ta còn chưa ngu đến mức đó, thay người khác làm việc, cô ta không làm nổi!
An Viễn Minh sửng sốt trong giây lát, nhấp một ngụm rượu, thở dài nói: “Người ta nói cô Sở chẳng những xinh đẹp, mà đầu óc còn rất thông minh! Thiên hạ này, người đẹp không thiếu, nhưng lại thiếu người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa thông minh như cô đây!"
"Hừ..." Sở Huệ Nhu hừ lạnh, lười vòng vo với anh ta. Lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
An Viễn Minh cũng thu đi nụ cười ân cần trên mặt, nghiêm nghị nói: “Rất đơn giản, tôi tới để hợp tác với cô Sở."
"Hợp tác?" Sở Huệ Nhu nhẹ nhướng mày, cô ta ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Đề nghị này có vẻ không tệ."
"Không sai, chính là hợp tác." An Viễn Minh thu hồi ánh mắt nhìn An Đình Đình chăm chú, nói: “Lát nữa tôi sẽ bảo phục vụ khi trước đã mua chuộc, đưa hai ly rượu bỏ thêm "dinh dưỡng” tới, một ly cho cô Sở, một ly cho An Đình Đình.
Đến lúc đó, cậu hai nhà họ Mặc chắc chắn sẽ tới cứu cô Sở. Còn An Đình Đình, tôi sẽ làm cho thân không biết quỷ không hay mà dẫn cô ta đi. Cô Sở, ý cô thế nào?”
Đôi mắt của Sở Huệ Nhu sáng lên, nhưng vẫn nói ra sự nghi ngờ trong lòng.
"Lỡ như cậu hai thấy chết không cứu thì sao?" Cô ta biết rõ tính tình của Mặc Diệu Dương, vừa máu lạnh, lại không có tình người. Lỡ như anh giả vờ như không thấy, mình đây chẳng phải là tự lấy đá đập chân mình sao.
An Viễn Minh nhẹ nhàng cười: “Cô Sở đừng quên, mối quan hệ và ngọn nguồn của hai nhà Sở Mặc. Nếu để chuyện cô Sở ở ngoài ăn nhầm đồ truyền đi, sẽ ảnh hưởng xấu đến nhà họ Mặc. Vả lại, có cậu hai nhà họ Mặc ở đó, nếu anh ta chọn không đếm xỉa, anh ta về nhà họ Mặc cũng khó nói."
Cuối cùng thì Sở Huệ Nhu cũng nở nụ cười hiểu ý, nâng ly rượu lên, chạm cốc với anh ta.
"Hợp tác vui vẻ!"
An Đình Đình một mình chờ đợi trong nhàm chán, cũng không biết bao giờ thì tiệc rượu này mới kết thúc. Mặc Diệu Dương ở bên ngoài, đang chuyện trò gì đó với những người có tiếng trong giới kinh doanh, còn Mặc Diệu Phong không biết đi đâu rồi.
Vốn định một mình đi trước, nhưng lại cảm thấy làm thế thì không lễ phép cho lắm. Dù sao, là Mặc Diệu Dương dẫn cô tới, cô cũng không thể rời đi mà không nói tiếng nào.
"Đình Đình." Đột nhiên, có một giọng nói vang lên ở bên tai.
An Đình Đình quay đầu, thì thấy An Viễn Minh. Cô hơi nhíu mày, lạ ghê, sao anh ta lại ở đây?
An Viễn Minh lộ ra sắc mặt áy náy, hít một hơi thật sâu, nói: “Đình Đình, anh biết em vẫn đang giận anh, hôm đó... Anh uống nhiều quá, xin lỗi."
Uống nhiều? An Đình Đình mãi mãi cũng không quên được, đêm hôm đó trong phòng cô, An Viên Minh như một tên điên
vậy, suýt nữa đã cởi sạch quần áo của cô. Tiếng thét chói tai đã làm cho Lục Gia Mỹ, An Mộ Thông đi tới.
Lúc đó, Lục Gia Mỹ luôn cho rằng An Đình Đình chủ động quyến rũ An Viễn Minh, không để cô phân trần mà đã tát cô hai tát.
Loại sỉ nhục này, suốt đời cô cũng không quên!
An Đình Đình định rời đi, thứ người cặn bã, cầm thú như thế, cô lười phản ứng.
"Đình Đình..." An Viễn Minh lộ ra vẻ mặt đau xót, chặn đường cô: “Chuyện đã qua lâu thế rồi, em vẫn không thể tha thứ cho anh cả hay sao?"
An Đình Đình khạc nhổ một hơi, nói: “Tuy bây giờ tôi vẫn họ An, nhưng mà tôi không có quan hệ gì với nhà họ An hết. Hơn
nữa, xin anh đừng tự cho mình là anh cả của tôi, trong từ điển của tôi, cũng không có người anh cả như anh."
An Viễn Minh gật đầu: “Được rồi, tất cả tội lỗi, đều do anh sai, anh biết em sẽ không tha thứ cho anh, nhưng sự áy náy của anh, anh phải nói ra."
Vừa nói, anh ta vẫy tay với phục vụ vừa đi qua bên người, lấy một