Quả nhiên, An Đình Đình và Mặc Diệu Phong vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, mấy cô gái đã tụ tập xung quanh.
Mỗi người trong các cô đều trẻ trung và rực rỡ, những gương mặt tràn đầy sự tươi trẻ và hấp dẫn, nhiệt tình chào đón họ.
An Đình Đình cũng mỉm cười với từng người một.
"Bạn học Diệu Phong, tại sao không thấy em trai cậu đến?" Ai đó hỏi.
An Đình Đình lúc này mới hiểu ra, chẳng trách lúc cô ở bên trong luôn cảm thấy bên ngoài hình như có ai đang chú ý đến họ.
Có vẻ như Mặc Diệu Dương không muốn đến chính là bởi vì lý do này.
Cô vừa nói em trai của Mặc Diệu Phong không đến thì những cô gái đó ngay lập tức tỏ ra thất vọng.
An Đình Đình mỉm cười lắc đầu, dẫn theo Mặc Diệu Phong rời đi.
Mặc Diệu Phong đi trước một bước, mở cửa xe: "Đình Đình, em ngồi phía sau."
"Được." An Đình Đình nghĩ rằng anh ta muốn ngồi phía trước, nên cô cũng không từ chối.
Sau khi An Đình Đình ngồi vào trong, Mạc Diệu Phong cũng ngồi vào vị trí ghế sau.
An Đình Đình mỉm cười, sau đó đưa que kem Mộng Long trong tay cho người ngồi ở ghế trước.
Mặc Diệu Dương sững sờ khi nhìn thấy thứ đưa ra từ bàn tay nhỏ bé đó.
Kem? Kem ốc quế? Anh là một người đàn ông trưởng thành, làm sao có thể ăn thứ đồ ăn vặt mà chỉ phụ nữ mới thích.
Nhưng rốt cuộc thì trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Về lý do tại sao cảm thấy không thoải mái trong lòng, chủ yếu là vì cô ngồi phía sau với anh trai của mình.
Anh thực sự không muốn ăn, nhưng lại muốn giữ thể diện cho cô, nên vẫn đưa tay ra cầm lấy.
An Đình Đình đã không nhận ra sự thay đổi tâm lý của anh, sau đó nó với Diệu Phong: "Anh Phong, anh ngồi xuống, em thắt dây an toàn cho anh.
Nhưng cũng có thể là do tay đang cầm kem ốc quế nên hơi bất tiện.
"Anh cầm giúp em, Đình Đình." Diệu Phong mỉm cười cầm lấy thứ trong tay cô.
Vì vậy, dây an toàn của Mặc Diệu Phong đã được thắt chặt.
Mặc Diệu Phong đưa hai que kem ốc quế trong tay cho Đình Đình, dưới vẻ mặt khó hiểu của cô, nói: “Đình Đình, em ngồi xuống, anh cũng sẽ thắt dây an toàn cho em."
Dây an toàn ở bên phải vị trí cô ấy ngồi, từ trước đến nay Mặc Diệu Phong nói chung chưa bao giờ giúp người khác làm chuyện này nên không thể tìm thấy ổ cắm dây an toàn.
An Đình Đình sợ nhất mà tay của Mặc Diệu Phong lại cứ cọ qua thắt lưng của cô khiến cô không thể nhịn được cười khúc khích.
Cuối cùng, dây an toàn của cả hai người đều đã được cố định.
Mặc Diệu Phong trả lại que kem ốc quế của An Đình Đình cho cô, lại thêm khuôn mặt hãnh diện, nói: "Đình Đình, loại kem mà em thích ăn rất ngon. Lần sau anh sẽ chỉ ăn loại này."
Vốn dĩ hai người họ thể hiện tình cảm, phát cẩu lương ở phía sau đã khiến tâm trạng của Mặc Diệu Dương lập tức trầm xuống. Lúc này, lại thấy họ nhìn nhau thật thâm tình lại còn dáng vẻ mỉm cười với nhau, trái tim anh như thắt lại.
Anh cũng nhận ra rằng loại kem trong tay anh khác với họ. Họ thậm chí đến cả ăn kem cũng phải chọn cùng một loại!
Mặc Diệu Dương càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy không biết là mùi vị gì, vô cùng ghen tức, cay đắng không thôi. Thêm vào đó, hai người này vẫn còn đang vừa cười vừa nói.
Đúng đúng đúng. Họ là một cặp, mình chính là một bóng đèn. Chướng mắt, vướng bận, dư thừa!
Còn chưa kịp nghĩ gì, anh đã đạp mạnh chân ga.
ĐA...
Cả hai người ngồi ở ghế sau kêu lên vì kinh ngạc.
Mặc Diệu Phong nói: "Em trai, em lái xe chậm chút, dọa Đình Đình sợ hãi rồi." Sau đó anh ta quay đầu lại hỏi: "Đình Đình, em có sao không?”
An Đình Đình kinh ngạc hết hồn, liếc nhìn con người khó hiểu trước mặt, rồi quay sang Mặc Diệu Phong: "Không sao đâu, em không sao.
Mặc Diệu Dương không nói gì, kéo cửa sổ xe xuống vứt que kem trong tay đi.