Mặc Diệu Dương nói câu này, giống như sấm sét giữa trời quang, đánh thẳng vào trán An Đình Đình.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Mặc Diệu Dương cũng hối hận, sao lại nói ra câu đó?
Nhưng... Tất nhiên, nói ra cũng không cần quá để ý.
Anh nhíu mày: “Em dự định xử trí anh thế nào?”
“Xử trí?” An Đình Đình liều mạng trong chớp mắt: “Em... Em có thể xử trí anh như thế nào? Em... Anh...”
“Hửm..” Mặc Diệu Dương lái xe, thỉnh thoảng nhìn kính chiếu hậu, khuôn mặt ngây ra như phỗng của cô làm anh
càng cảm thấy tồi tệ.
Anh cười lạnh một tiếng: “Em dùng anh hai lân, khoản nợ này tính thế nào?”
Dùng? Thế mà anh lại dùng từ Dùng”. Thế nhưng cô không hề, cô mới là người bị dùng, sao anh có thể.
“Sao không nói? Xem như anh đã nhìn ra, An Đình Đình em là một người vô tình, không có một chút tinh thần trách nhiệm.” Mặc Diệu Dương tục lên án An Đình Đình đủ loại “Tội ác”.
“Em... em không có..." An Đình Đình đã không biết nói gì.
“Không định vứt bỏ anh, có phải không?” Mặc Diệu Dương truy hỏi.
“Không... Không phải, em...” An Đình Đình lắp bắp.
“Còn không phải như vậy, còn nói gì mà không phải. Coi như anh đã nhìn rõ em, con sói mắt trắng. Lợi dụng người
khác xong, trở mặt như không quen biết!”
An Đình Đình hận không thể cắn lưỡi tự tử!
Cũng may lúc này xe đã đến Thủy Mặc.
Cửa cảm ứng từ từ mở sang hai bên, nhưng Mặc Diệu Dương lại cứ dừng xe bên ngoài.
An Đình Đình đang hoài nghi, người đàn ông phía trước đã nổi giận đùng đùng, mở cửa xe chỗ cô, kéo cô ra ngoài.
“Em ra đây cho anh.”
-A, Mặc Diệu Dương, anh làm gì." An Đình Đình sợ hãi.
Anh không để ý cô sợ hãi hét lên, kéo cô đến ven đường, chống tay đẩy cô vào góc tường. Không cho cô cơ hội phản kháng, cúi đầu xuống, hung hăng hôn lên môi cô.
Não An Đình Đình nổ tung như đậu hũ, trống rỗng!
Tay chân cô, duỗi thẳng tắp lại còn căng cứng, hai mắt trợn tròn xoe.
Đầu lưỡi anh như con rắn nhỏ, bá đạo cạy mở hàm răng đóng chặt của cô, tiến quân thần tốc, quét ngang không sót nơi nào. Không buông tha không khí trong miệng cô, tìm đường gặm cắn.
“Ưm... A...” An Đình Đình phát ra rên rỉ.
Người đàn ông nhắm mắt lại, hôn mãnh liệt, tham lam hưởng thụ.
Anh đưa cánh tay ra, ôm cô vào lòng, một tay giữ sau gáy cô, tiến một bước sâu hơn vào nụ hôn này!
Ngay lúc An Đình Đình nghĩ là mình sắp chết vì ngạt thở, anh mới đại xá thiên hạ, buông tha bờ môi cô.
Cô mở miệng hít vào, bởi vì thở dốc gấp rút, khóe mắt có chút ướt át. Như thế lộ ra gương mặt xinh đẹp nhìn qua càng câu dẫn hồn người khác.
Mặc Diệu Dương cũng thở hổn hển, đặt trán mình lên trán cô.
Hơi thở nóng hổi, mang theo mùi đàn ông nồng đậm, phả lên gương mặt non nớt của cô, mặt An Đình Đình càng đỏ hơn.
“.... ở bên anh nhé!” Giọng nói nam tính khàn khàn ma mị, giống như bùa mê, mạnh mẽ in dấu lên trái tim cô.
Lâu sau, không thấy cô có phản ứng, Mặc Diệu Dương nói lần nữa: “Ở bên anh, có nghe thấy hay không, hửm?”
An Đình Đình bây giờ cả người rơi vào khoảnh khắc mất cảm giác, hỗn độn, ngờ nghệch, không biết gì cả. Lời anh nói, cô nghe được, cả hai lần đều nghe được, nhưng cô không biết đối mặt thế nào.
“Không bằng lòng hả?” Anh nâng cằm cô lên, ép cô đối mặt với mình.
An Đình Đình rũ mắt, bối rối, hỗn loạn.
Bờ môi non mềm ngập ngừng: “Em... Em không biết...”
“À.” Mặc Diệu Dương cảm thấy niềm vui nhen nhóm. Ít nhất