Vẻ cợt nhả của Tống Thành lập tức đánh thức dây thần kinh cảnh giác của An Nhiên. Cô vội lùi ra sau, một mực trốn sau lưng Hoàng Kiên, để anh che chản cô khỏi ánh mắt sắc sảo của hẳn.
Hoàng Kiên nằm chặt tay An Nhiên không buông, tuy anh không nói gì nhưng bàn tay ấm áp của anh giữ lấy những ngón tay đang run rẩy, lạnh toát kia, ủ ấm nó một như một sự hứa hẹn.
Tình thế lại một lần nữa rơi vào thế giằng co.
Hoàng Kiên ước lượng nếu không khẩn trương thì không xong việc, anh một tay giữ chắc khấu súng, tay còn tay kéo An Nhiên bước nhanh ra khỏi cống. Vừa đi được vài bước, An Nhiên đã xây xấm mặt mũi, vấp ngã Đất trời vừa đảo lộn một vòng, cô hé mắt, nhận ra mình nằm gọn trong tay Hoàng Kiên. Anh hốt hoảng sờ trán cô, xót xa “Nóng quát Em cố chịu một lát, chúng ta đến bệnh viện”
An Nhiên mệt mỏi lắc đầu, cô chỉ muốn về nhà thôi. Về với Cá Chép.
Nhưng Hoàng Kiên không đồng ý. Hơi nóng từ trán cô phả ra không khác gì một viên than hoa vừa bén lửa, báo hiệu một trận sốt không phải dạng vừa. Anh kiên quyết muốn dìu thân thể đã mềm oặt, không đủ sức đứng vững của cô lên xe.
Hoàng Kiên cùng An Nhiên lộn xôn một hồi, càng khiến cho Tống Thành ngứa mắt. Hản định xông tới nhưng Ân Lãm đã nhanh hơn, vội chạy ra trước, khéo léo giữ lấy hai người.
Trái ngược với tính cách táo bạo, quyết đoán của ông chủ, bản tính Ân Lãm vốn ưa thích giải quyết sự việc theo cách lạt mềm buộc chặt. Đi theo Tổng Thành nhiều năm như vậy, hắn càng Giờ luyện thành tỉnh tuyệt chiêu “lấy lùi làm tiết này mà để Hoàng Kiên ôm người chạy mất, chẳng phải cả thành phố này sẽ bị lật tung lên cho ông chủ hẳn tìm người hay sao?
Miệng lưỡi được thừa hưởng và trui rèn trong gia đình có truyền thống làm nghề luật được Ân Lãm hào phóng mang ra dùng trên người Hoàng Kiên.
“Sếp Kiên, xem ra cô ấy sốt không nhẹ, cần phải chữa trị ngay. Ở đây chúng tôi có sẵn bác sĩ, chỉ bằng anh để ông ấy xem bệnh cho An Nhiên trước. Khi cô ấy khá hơn lại tính tiếp”
Hoàng Kiên tính lườm Ân Lãm một cái, bộ tưởng anh ngu sao mà dỗ như dỗ trẻ con vậy.
Nhưng khuôn mặt đang biểu lộ thái độ – cực – kì ~ thành – thật của Ân Lãm khiến anh không thể mở miệng mảng.
Đúng lúc đó, điện thoại của Hoàng Kiên vang lên, là số cá nhân của cục trưởng đơn vị gọi tới, không thể không nhận “Vâng… tôi đang nghe đây”, Hoàng Kiên thận trọng trả lời, vẫn không ngừng nhìn về phía Tống Thành cảnh giác, “Dạ? Ngay bây giờ ư?… Tôi hiểu tồi”
Anh nghiến răng cúp máy. Cuộc tập kích đột xuất bắt bọn buôn lậu sao lại xảy ra đúng ngày như vậy? Đối với loại nhiệm vụ cần huy động đến toàn đội của Hoàng Kiên chắc chẩn là cấp độ nguy hiểm tương đối cao, quy mô hàng hóa và đường dây cực lớn. Cục trưởng đã yêu cầu anh ngay lập tức về đơn vị trình diện rồi tập kết anh em, nhanh chóng lên cửa khẩu Na Mèo phối hợp với bộ đội biên phòng.
Lệnh triệu tập quá gấp, anh không kịp đưa An Nhiên về nhà Minh Châu. Còn để cô ở lại đây trong tình trạng sốt cao ư? Hoàng Kiên nhìn lại bộ dạng ngạo mạn của Tống Thành… Chờ đến khi lợn biết bay đi!
Trong lúc anh còn đang rối rắm thì Tống Thành đã lên tiếng: “Để cô ta về nhà” Hắn nhếch môi cười khiêu khích. “Thế nào?”
Lập tức, Ân Lãm phối hợp diễn rất đúng lúc: “Đúng vậy đó. Nếu anh không yên tâm để An Nhiên ở lại đây thì chúng tôi đưa cô ấy về nhà mẹ đẻ. Anh yên tâm hơn rồi chứ?”
Lại thêm một Nguyễn Vũ Như từ xa tiến lại, đáng vẻ lo lắng cho em gái từ đầu chí cuối không thay đổi.
Hoàng Kiên ngẫm nghĩ một lúc, xem ra tình huống như vậy là hợp lí nhất. Ít ra ở nhà mẹ đẻ An Nhiên, Tống Thành cũng không thể làm bừa. Anh tự mình gọi xe taxi, sau đó, giúp Vũ Như đưa cô lên xe.
Hai cô gái vừa rời đi, Hoàng Kiên cũng nhanh chóng quay về đơn vị, không kịp nghỉ ngơi một giây. Chỉ nửa tiếng sau, anh đã sẵn sàng tập trung, anh đường làm nhiệm vụ. Trước khi muốn xác nhận An Nhiên đã về đến nhà an toàn mới yên tâm hẳn.
“Ừm.. em mệt quá…, tiếng cô ở đầu dây bên kia thật yếu ớt.
“Em nghỉ ngơi đi. Giữ gìn sức khỏe” Hoàng Kiên nói nhanh, sau đó anh tắt ngưồn điện thoại.
Khi làm nhiệm vụ, anh buộc phải ngất mọi kênh liên lạc, chỉ sử dụng duy nhất bộ đàm được cài đặt riêng đế đảm bảo bí mật ‘Về phần Vũ Như, sau khi đưa An Nhiên về nhà, cô ta cùng Hoàng Phương trao đổi rất lâu.
Nguyễn Chính Quốc hoàn toàn không biết trong lúc ông ta đang ngủ say sưa thì vợ mình cùng con gái lớn lại bàn mưu tính kế xử lí con gái út.
Hoàng Phương sau khi nghe Vũ Như kể lại toàn bộ sự việc xảy ra ở biệt thự của Tống Thành thì không rét mà run. Bà ta biết Tống Thành là dạng người lạnh lùng, vốn nghĩ hắn sẽ xử lí bằng cách âm thầm sau lưng. Không ngờ hản lại dám trực diện vứt “kẻ giả mạo” xuống hồ nuôi cá sấu.
May mà bà đã cho Vũ Như uống thuốc, làm cho con bé thực sự nghĩ rằng mình là người bị hại, diễn trọn vẹn vai chị gái lương thiện bất hạnh.
Bằng không, dưới con mắt tỉnh tường như diều hâu của hẳn, sự việc chẳng mấy chốc đã bại lộ.
Nếu hẳn đã yêu cầu đưa An Nhiên về đây thì bà cũng cần phải cẩn thận hơn trong việc xử con nhãi ranh này, tuyệt đối không được đế lộ sơ hở nào cho hẳn bắt thóp.
Lập tức, bà sai người dọn một phòng sạch sẽ, đưa An Nhiên vào năm. Nguyễn Chính Quốc ngày mai cũng bay đi công tác, dẫu có biết con gái út đã quay về cũng không thể ở lại hỏi han quá lâu, không lo ông ta rầy rà lắm chuyện.
Thế là lần đầu tiên trong đời, An Nhiên được hưởng chế độ đãi ngộ cực tốt ngay trong chính ngôi nhà của mình. Có điều, cô chẳng còn chút tỉnh táo nào để hưởng thụ. Từ lúc trở về, cơn sốt của cô không những không thuyên giảm mà còn ngày một nặng hơn. Sau khi nghe điên thoại của Hoàng Kiên xong, cô rơi vào mê man, không biết gì nữa Trong lúc đó, Cá Chép vẫn ngây ngô ở nhà chờ mẹ về. Chưa bao giờ nó phải xa mẹ lâu như vậy nên cứ chốc chốc lại nhìn ra cửa, vu vơ ngóng, “Đi thay quần áo rồi ngủ thôi” Minh Châu sau khi dọn dẹp xong “sở thú” của Cá Chép, đau đớn đưa tiễn chàng thụ xinh đẹp của lòng mình vào.
sọt rác trong tình cảnh chàng vẫn mặc bikini thì quay sang xử lí “tên tội phạm nhí”. Cá Chép để yên cho Minh Châu bế nó vào nhà tắm, lột cái áo đã nhem nhuốc màu sáp ra, lại ngoan ngoãn giơ †ay cho Minh Châu lau người bằng khăn ấm rồi rửa chân cẩn thận. Toàn bộ quá trình đều là Minh Châu dốc sức chín trâu hai hổ, vật lộn với đám khăn khố, gáo chậu loảng xoảng loẹt xoẹt “Con nhớ mẹ” Cá Chép cúi mặt, làm hai cái má phính càng chảy xuống như hai cái bánh nếp trắng nõn.
Minh Châu trùm cho nó một bộ quần áo ngủ màu vàng cam, khiến nó trông giống một con cá vàng hơn là cá chép. Cô vỗ võ mông nó, ôm về phòng ngủ “Mẹ con dặn ngủ ngoan mới được đi công viên, nhớ không?”
Cá Chép gật đầu. Ngoan thì ngoan, nhưng mà ngủ một mình rất đáng sợ đó. Nghĩ