Phòng tổng giám đốc trên tòa nhà NC rơi vào không khí yên tĩnh một hồi lâu. Lê Hiền chứng kiến Tống Thành đứng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa kính, trong lòng rơi bộp một tiếng.
Đàn ông như Tống Thành đúng là loại kiêu ngạo giãm lên đầu thiên hạ. Thế mà An Nhiên lại ngang nhiên qua mặt hắn viết thư cho người khác. Cặp sừng này đúng là giãm đạp lên tôn nghiêm đàn ông của hắn, tuy khiến cho Tống Thành cũng trở nên giống như bao gã đàn ông khác ngoài kia nhưng hậu quả thì thật khủng khiếp.
Lê Hiền nhận được ánh mắt đe dọa kia, không lấy gì làm sợ hãi, ngược lại còn thích chọc tức: “Tống tổng, anh đối với tôi lúc nào cũng giương họng súng cảnh giác, nhưng không ngờ hoa trong nhà vẫn bị người ta thò tay hái mất. Trước hết, phải nói đây không thể là lỗi của An Nhiên.”
Lê Hiền từ ngày ở bệnh viện về đã tự mình điều tra thân phận của cô, nên anh ta cũng biết phần nào vi đánh tráo của Tống Thành. “Cô ta ép gả vào cửa nhà anh chứ không hề tình nguyện. Chứng nhận kết hôn cũng là anh tự ý làm, chắc chắn cô ấy không hề đồng ý. Hơn nữa, trong nhà có một đóa hoa, giữ không nổi chính là do năng lực của chủ nhà. Hai chân đạp hai thuyền, không thể trách một chiếc thuyền cứ thế trôi ra xa”
Bị mảng như vậy, Lê Hiền lại càng cười tươi hơn: “Sao nào? Chỉ là một lá thư thôi đã giận? Hắn ta có quyền nổi giận sao? Tự mình ép người ta đến mức mẹ con phải chia lìa, Nguyễn An Nhiên kia vừa chân ướt chân ráo về nước đã bị giam trong cái nhà không khác gì nhà tù đó, ngày ngày phải nhìn hắn ta lượn ra lượn vào với Nguyễn Vũ Như. Như thế mới là bạc tình bạc nghĩa!”
RẦM!
Mặt bàn làm việc rung lên vì bàn tay to.
đùng của Tống Thành đập mạnh xuống. Ân Lãm muốn nhào tới bịt cái miệng ngu ngốc của Lê Hiền lại nhưng không kịp, anh ta đúng thật là liều mạng tìm chết, vẫn oang oang nói: “Nếu không phải trong lòng cô ấy đã có người, tôi cũng muốn thử vận may một phen. Chắc chắn phụ nữ chân thật như An Nhiên xứng đáng với người đàn ông tử tế hơn hẳn ta vạn lần, ít nhất tôi sẽ không bắt cô ấy phải ở chung nhà với một người phụ nữ khác, càng không bỏ rơi cô ấy, nửa đêm đi chơi người khác đến mức vỡ túi ngực!”
“Câm mồm!” Sự nhãn nại của Tống Thành đã đến cực độ. Bàn tay hản siết chặt lại, những bắp thịt giần giật sắp không kìm giữ được một cơn phun trào. “Cô ta đã là vợ tôi: Ý của hắn rõ ràng là “Cô ta đã là vợ tôi, không được phép viết thư qua lại với thằng khác!” bởi hắn hoàn toàn không để tâm đến Vũ Như hay bất cứ ai, qua tai Lê Hiền lại biến thành: “Cô ta đã là vợ tôi, tôi muốn làm gì thì làm!”, kể cả việc nửa đêm hẳn chơi bời với người khác cô cũng phải chấp nhận.
Lê Hiền cười khẩy: “Vợ thì sao? Chỉ là một tờ giấy thôi, không phải sao? Tâm của An Nhiên đặt ở nơi nào, chắc chắn anh biết rõ. Chỉ cần cô ấy không để ý đến anh, việc hai người là vợ chồng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Cô ấy vẫn có thể đi tìm người đàn ông khác, miễn là người biết trân trọng cô ấy. Tôi thực sự muốn thử vận may một phen.”
“Thử xem!”
Chớp mắt một cái,