Đoàn xe cảnh sát dừng lại trước sảnh, vô cùng oai vệ. Những ánh đèn xanh đỏ chớp nhoáng cùng còi hụ khiến cho sự xuất hiện của bọn họ trong mắt An Nhiên không khác nào đoàn thần tiên hạ phàm cứu vớt chúng sinh, đủ cả hào quang, nhạc tấu tưng bừng.
Cô mừng mừng tủi tủi, nghĩ đến lúc mình có thể được ra khỏi đây, gặp lại con trai, gặp lại bạn tốt. Còn gặp lại cả Hoàng Kiên…
Bây giờ, cô còn bị Tống Thành làm ra như vậy… Thân thể rách nát này… Tự cô cũng cảm thấy thật bẩn thỉu, lại càng không xứng với anh.
Có lẽ kiếp này cô với anh hoàn toàn vô duyên. Hiện tại chỉ mong cùng con trai sống qua ngày, những gì còn thiếu, kiếp sau cô sẽ tận lực báo đáp.
An Nhiên vừa chợt nghĩ thế, cửa xe đã mở ra, vừa đúng lúc một trận gió thổi đến làm cô phải nheo mắt, nhất thời nhìn thấy một bóng dáng vững vàng như từ trong mộng bước ra Dáng hình đĩnh đạc, tư thế hiên ngang của Hoàng Kiên vừa xuất hiện, phản ứng đầu tiên của An Nhiên là ôm đầu chạy về phòng Được hai bước, cô hấp tấp quay đầu lại nhìn, sợ anh sẽ đuổi theo.
Nhưng Hoàng Kiên vẫn điềm đạm đứng tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn Hà Văn Nhĩ đang tiến lại. Chẳng lẽ do cái đầu trọc này.
mà anh không nhận ra cô? Cô vừa định dợm bước, chợt bắt gặp một tia sáng trong mắt anh, tim cô lại vọt lên đến cuống họng.
Anh ấy có nhận ra mình!
An Nhiên vừa mừng vừa sợ, lại cắm đầu muốn chạy trốn.
Hà Văn Nhĩ không ngờ người tới lại là Hoàng Kiên, bao nhiêu khôn khéo cũng không tránh được ngẩn ra một lát. Ông vội điều chỉnh lại thái độ, đi ra tiếp khách: “Cậu Hoàng Kiên, đã lâu không gặp”
Ông vừa dứt lời, anh đã thò tay nắm lấy cổ áo sơ-mi trắng bóc lôi lại, ánh mắt vẫn lên tia máu: “Tóc cô ấy đâu?”
An Nhiên thấy Hà Văn Nhĩ bị kéo đến tắc thở, vội vàng quay lại. Nhưng cô chưa kịp làm gì thì Lâm Tuyên cùng một đồng nghiệp nữa đã tách được hai người ra. Hà Văn Nhĩ ho một trận sặc sua, chỉnh lại cổ áo.
Nhìn ông như vậy, An Nhiên rất xót xa. Cô vội nói với Hoàng Kiên: “Tóc em là do em tự cắt. Anh đừng trách chú ấy..” Cô tiến lên một bước, đem Hà Văn Nhĩ che ở sau lưng: “Chú Nhĩ tuổi cao rồi, không nên làm khó chú ấy như vậy”
Âm thanh mềm mại của cô làm dịu lại cơn giận của Hoàng Kiên. Anh nhìn khuôn mặt hốc hác của cô, không có tóc lại càng lộ rõ nét gầy gò. Từ ngày anh để An Nhiên lại, cô đã phải chịu đựng những gì?
Thấy tình cảnh bất lợi cho Hoàng Kiên, Lâm Tuyên lập tức đứng ra giải vây cho cấp trên: “Ông Hà Văn Nhĩ, chúng tôi nhận được điện thoại báo án của cô An Nhiên. Vì vậy, chúng tôi cần nói chuyện với cô ấy một lát, ông không phiền chứ?”
Hà Văn Nhĩ quan sát tình hình xong, cũng mềm giọng đáp: “Không phiền, không phiền €ó gì vào nhà rồi nói.”
Ông làm một động tác mời rất lịch duyệt, cả đám người tuần tự tiến vào phòng khách.
Tống Thành vẫn hoàn toàn không thấy bóng dáng. Nhóm cảnh sát mời An Nhiên ngồi xuống đối diện, bắt đầu lấy giấy bút ra, người hỏi người ghi chép. Hà Văn Nhĩ rất khôn khéo, ông đón lấy tách trà từ tay bà Hai để mời tận tay Hoàng Kiên, đồng thời hỏi khẽ: “Cậu Hoàng Kiên này, khoản tiền bồi thường mà cậu chủ nhà chúng tôi nhờ bà Trần Tuyết Hoa gửi cho cậu, cậu đã nhận được rồi chứ?”
Khuôn mặt Hoàng Kiên lập tức cứng đơ.
Vậy là hôm đó mẹ anh không hề mang trả lại tiên cho Tống Thành, việc bà vội vã đi trả hàng chỉ là để qua mắt anh mà thôi.
Chết tiệt!
Hà Văn Nhĩ bät được biểu cảm hoang mang tức giận của Hoàng Kiên thì mỉm cười, đi ra một góc đứng quan sát tình hình. Thái độ kì lạ của hai người khiến An Nhiên thấy khó hiểu. “Khoản bồi thường” nào? Tống Thành đã đưa tiền bồi thường cái gì cho Hoàng Kiên?
Cô vắt óc suy nghĩ một chút, cảm thấy không đời nào lại có chuyện một tay lõi đời buôn bán như Tống Thành lại vô duyên vô cớ đưa tiền cho người mà hắn không ưa. Huống hồ, lại không đưa trực tiếp mà thông qua Trần Tuyết Hoa, chắc chắn số tiền đó có vấn đề.
Nhìn vẻ mặt trắng bệch kia của Hoàng Kiên, cô cũng mơ hồ đoán được có lẽ Tống Thành đã nằm được điều gì đó bất lợi của anh, bây giờ Hà Văn Nhĩ đang dùng chúng để gây sức ép âm thầm.
Mải nghĩ ngợi hồi lâu, An Nhiên không còn tâm trí đâu mà trả lời những câu chất vấn của Lâm Tuyên nữa, chỉ ậm ừ vài tiếng ngắn ngủn, không đầu không cuối. Nếu cô khai rõ ra việc làm của Tống Thành, có phải hắn sẽ làm gì Hoàng Kiên hay không?
Cô liếc về phía ông quản gia, thấy ông vẫn ung dung đứng quan sát, không có vẻ gì là lo lắng cả. Hà Văn Nhĩ nói những lời vừa rồi không phải chỉ cho một mình Hoàng Kiên mà ông cố ý nói lớn để An Nhiên cũng nghe được. Cô rất thông minh, ông tin chắc chắn cô sẽ suy luận ra tình hình, để bảo vệ Hoàng Kiên, cô sẽ không dám làm gì bất lợi cho cậu chủ.
Quả nhiên, cô thận trọng không hé răng nhắc đến tên Tống Thành. Lâm Tuyên thấy vậy bèn