Chiều chủ nhật, thời tiết ôn hòa, dễ chịu.
Thanh Nhuệ không muốn đến thu dọn đồ để trở về trường học, chỉ ngồi trong phòng, hai tay ôm lấy bầu má nhìn ra ngoài trời, đôi mắt mở to ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cổng. Nơi đó từng có một người đứng rất lâu, một chàng trai cực kì tuấn tú.
Khi ấy, anh mặc đồ đen, dáng dấp thon thả, khuôn mặt thanh tú, nhìn vừa đẹp trai lại vừa xinh đẹp. Khi ấy, nụ cười nửa miệng để lộ ra chiếc răng khểnh khiến khuôn mặt anh lại càng mê người “Mình muốn… gặp lại..” Thanh Nhuệ chớp mắt, bất giác thì thầm ước muốn ra thành lời.
Cô rất nhớ Diệp Phong. Từ sau lần gặp trước, hình ảnh của anh cứ luẩn quẩn mãi trong tâm trí cô, ngày một sâu đậm. Cô đã chờ suốt mấy ngày mà không thấy Diệp.
Phong quay trở lại làng. Muốn đi tìm cũng chẳng biết người ta tên gì, ở đâu.
Thanh Nhuệ còn đang mơ mơ màng màng thì đã bị chị gái túm lấy: “Lại ngồi ngẩn ra nhìn đường rồi. Chị nói cho em biết, có chuyện gì cần thì phải mau nói ra, đừng có như chị họ của chúng †a, phát điên lúc nào không biết!”
Thấy Thanh Nhuệ vẫn dùng dằng mãi, Thanh Tường cáu không để đâu cho hết.
“Làm cái gì nữa thế?” Cô phàn nàn, quay lại nhìn thấy em gái hai mắt hoen ướt thì giật mình. “Em làm sao? Đau ở đâu?”
Thanh Nhuệ lắc lắc đầu, mấy sợi tóc mai rũ xuống vô cùng đáng thương. Làm chị em mười mấy năm, làm sao Thanh Tường lại không hiểu. Gặng hỏi một hồi chán chê, cuối cùng mới tra ra được là Thanh Nhuệ đã thầm thích người ta rồi.
Thanh Tường võ võ mặt bàn, sốt ruột hỏi: “Tên gì? Nhà ở đâu? Bao nhiêu tuổi?
Đang học hay đi làm rồi?”
Hỏi một tràng như thế, cuối cùng chỉ nhận được một câu cụt lủn của em gái: “Không biết…”
Thanh Tường tức đến xì khói, sắp sửa mất hết kiên nhẫn. Cô muốn túm lấy em gái, mắng cho một trận té tát. Đến cái tên còn không biết, thế mà lại đòi theo đuổi người ta.
Cô day day hai thái dương, nhíu mày nói: “Có ảnh chụp không? Đưa chị xem”
Thanh Nhuệ gật đầu. Lúc trước khi mang áo của Diệp Phong đi sấy, cô đứng ở trong nhà đã lén lút chụp trộm một bức ảnh của anh.
Đưa tấm ảnh mình vẫn giấu kĩ ra, Thanh Nhuệ khổ sở nói: “Chị không được thích anh ấy đâu đấy” Bởi lẽ Diệp Phong không giống thần tượng. Thần tượng có thể thuộc về cả người hâm mộ, còn Diệp Phong chỉ nên thuộc về một mình cô, sau này rất muốn được làm bạn gái của anh.
Thanh Tường chuyển ảnh sang điện thoại của mình xong, thở dài: “Rồi đó, giờ thì đi ra bến xe lo mà về trường học đi. Để chị giải quyết”
Cái “giải quyết” mà cô nói có nghĩa là tìm ra người con trai trong ảnh, lấy thứ gì đó của anh ta và chế thành bùa yêu. Tổ tiên của cô xưa kia là người dân tộc, rất giỏi việc làm bùa hạ chú. Thanh Tường cũng học được ít nhiều.
Đến lúc này, Thanh Nhuệ mới phụng phịu rời khỏi nhà Ở quán cơm gần bệnh viện, An Nhiên và Tùng Hưng đã dùng bữa xong, hai người tạm biệt nhau, mỗi người một ngả.
An Nhiên còn một ít tiền trong tay, cô tính bắt xe bus quay trở lại biệt thự của Tống Thành. Ngô Minh Châu đi đâu, chắc chắn hẳn phải là người rõ hơn ai hết.
Cổng lớn của biệt thự đóng kín, cổng nhỏ cũng vậy. Cô bấm chuông