“Diệp Phong, uống nước di.”
An Nhiên rót một cốc nước ấm đưa qua, có chút áy náy nói: “Lần này anh cứu Cá Chép một mạng, tôi vẫn chưa có dịp nói lời cảm ơn tử tế. Công ơn của anh lớn như thế, tôi không biết làm sao trả được hết. Diệp Phong, anh cứu Cá Chép cũng là cứu mạng tôi, sau này nếu anh cần gì, tôi xin nguyện dốc hết sức đền đáp.”
Nghe vậy, Diệp Phong giật mình, vội xua tay: “Không nên nói vậy. Hơn nữa, Tống tổng cũng đã bồi thường cho tôi một khoản rất lớn. Hạng mục đầu tư sắp tới của tập đoàn, tôi là người được chia nhiều lợi nhuận nhất. Có khi chỉ vài năm là đã giàu đến mức tiền đè chết người, cô không cần phải áy náy.”
“Tống Thành là Tống Thành, tôi là tôi An Nhiên vẫn kiên quyết đáp. “Anh là ân nhân mà tôi vô cùng biết ơn. Cảm ơn anh, Diệp Phong.”
Diệp Phong gật đầu, cũng hiểu được một chút vì sao Tống Thành đối với cô gái này không thể buông tay, Ngô Minh Châu cũng sẵn sàng liều mạng vì bạn.
Phong thái điểm đạm, có trước có sau, không ở lại vào người bên cạnh khiến người ta càng thêm thương tiếc, càng muốn che chở nhiều hơn.
Cá Chép mang theo tập sách tranh bò đến bên cạnh Diệp Phong, khoe ríu rít, đòi anh đọc cho nó nghe. An Nhiên tranh thủ thu dọn lại đống giấy tờ lộn xộn mà Tống Thành vừa bày ra.
Thấy bên kia đã an ổn, lúc này Tống Thành mới thu hồi ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Chính Quốc, ưu nhã mà lễ độ nói: “Bố, mời ngồi.”
Nguyễn Chính Quốc cũng phải giật mình, không tin được hai cái lỗ tai của mình. Thanh niên trẻ tuổi cuồng vọng này trong ngày cưới còn không thèm đến đón dâu, đột nhiên lại biến thành nho nhã lễ phép, đúng là sự kiện lớn.
Ông vốn không phải người không biết giao thiệp, thế nhưng Vũ Như gả cho Tống Thành là người thuộc tầng lớp thượng lưu, lại là hạng cự phú, đại gia có tiền nhiều đến chết người, kinh tế hai nhà quá mức khác biệt, vợ chồng con gái cũng không quá ân ái hạnh phúc, cho nên Nguyễn Chính Quốc đối với Tống Thành vẫn một mực kiêng dè: “Vâng. Mời cậu ngồi.”
Thật là khách sáo. Tống Thành muốn Nguyễn Chính Quốc coi mình như con rể thực sự chứ không phải la người ngoài. Hắn muốn được đặt chung một chỗ với An Nhiên.
“Bố cứ gọi con bằng tên là được rồi. Giọng nói lạnh nhạt bẩm sinh cuối cùng cũng chịu mềm di.
“Không dám…”
Tống Thành bất đắc dĩ liếc mắt về phía An Nhiên, vừa đúng lúc cô quay đầu lại.
Thấy đức ông chồng nhà mình vẫn đứng thẳng tắp, tấm lưng vươn cao, một tay hiên ngang đút túi quần trông ra dáng ông chủ, An Nhiên chợt nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia khiển trách.
Cô mong hai người đàn ông quan trọng của đời mình có thể cùng ngồi xuống nói chuyện bình tĩnh, chấp nhận lẫn nhau. Bởi trong thời điểm này, nếu có được một người lớn trong nhà, chỉ một cũng được, tán thành hôn nhân của bọn họ thì chính là sự động viên, an ủi lớn nhất.
Tống Thành bắt được ánh mắt của An Nhiên, liền rút tay khỏi túi. Ánh sáng lóe lên trên ngón tay hắn khiến Nguyễn Chính Quốc không khỏi chú ý.
Ông vội nhìn theo ánh sáng, thấy rõ trên ngón tay áp út của Tống Thành đeo một chiếc nhẫn rất quen mắt.
Nguyễn Chính Quốc nhíu mày, nhẫn kia khảm kim cương vụn ánh sắc hồng giống như ông đã thấy ở đâu đó.
Chính là nhẫn của An Nhiên!
Ông giật nảy người, cả cơ thể cứng đơ như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, trong lòng run rẩy hoảng sợ.
Tại sao con rể cả và con gái út lại mang nhẫn đôi?
Hiểu biết về trang sức của ông không nhiều, nhưng chắc chắn đôi nhẫn này là cùng một cặp, bởi kim cương hồng thực sự hiếm có khó tìm, An Nhiên từ nhỏ đã ít đeo trang sức lại lồng trên tay, chắc chắn không phải loại tầm thường.
Nguyễn Chính Quốc nghĩ đến vô số lời đồn đại về An Nhiên khi cô bỏ nhà đi. Ông không tin, nhưng ngay giờ phút này, ông không tránh khỏi một sự hoài nghi.
Không! Giây tiếp theo, Nguyễn Chính Quốc lại tự bác bỏ ý nghĩ đó. Lúc ông đến, hai mắt An Nhiên có hơi đỏ, chắc chắn là bị người ta ép buộc