Cá Chép chớp chớp đôi mắt đen nhánh, ngồi đối diện Tống Thành, nhìn hắn chằm chằm. Còn hắn lại chăm chú quan sát cái bàn trà. Nhìn hai người hệt như bản sao phóng to thu nhỏ của nhau vậy.
Trên bàn, bên cạnh bát cơm nhỏ còn bày một ít trái cây được cắt tỉa thành hình các con vật nhỏ cực kì sinh động. Đây là mấy thứ tự tay An Nhiên làm cho con trai, muốn dỗ nó vui vẻ.
Hôm nay Tống Thành còn chủ động dỗ nó ăn cơm, lại còn mặt dày nói với vợ là chính con trai đích thân yêu cầu hắn. Cá Chép liếc một cái, nhìn thấy bộ mặt tuy đẹp trai mà biểu cảm rất kì cục của bố, biết chắc chắn mình chỉ là cái cớ để bố lấy lòng mẹ thôi. Hứ, nó không thèm mách mẹ, chẳng mấy khi có dịp vòi vĩnh mà.
Tống Thành thấy được sự quan tâm của con trai, trong lòng không nguôi xúc động. Đúng là đứa nhỏ được dạy bảo cần thận, chu đáo, vợ hắn nuôi con khéo thật!
Trên đời này tìm được người đàn ông thực sự yêu thương con riêng của vợ không hề dễ dàng. Vậy mà hắn lại làm được đến trình độ này…
Tống Thành giúp con trai lau miệng xong, tình cð ngẩng lên thì thấy một hình ảnh xinh đẹp động lòng người cứ thế xông thẳng vào tầm mắt hắn, làm cho hắn nhất thời ngây ngẩn, quên luôn cả tên mình.
Vốn dĩ An Nhiên rất ngại trang điểm mà thích để mặt mộc, nhưng công việc của cô trước đây buộc cô phải học cách làm đẹp cho chính mình. Cho nên, mới chỉ kẻ một đường trên mí mắt, cộng thêm ít phấn mắt, cả mặt hồ thu trong veo như hiện ra bên trong.
Hai người nhìn nhau trong chớp mắt, tình cảm đều nhập tràn như hương mật vồờn quanh trong không trung. Cá Chép thấy động tác của bố đột nhiên dừng lại, nó theo ánh nhìn của Tống Thành mà quay đầu nhìn, phát hiện ra một người thật xinh đẹp đang đứng đó.
“Oa… mẹ!”
Tên nhóc háo sắc vội vàng tuột khỏi người bố, lạch bạch chạy về phía mẹ, hai tay gið cao đòi bế.
Nó còn muốn hôn lên má mẹ nữa, nhưng nhớ ra miệng mình vừa ăn xong, không được làm bẩn mặt mẹ, nên đành hôn gió một cái.
An Nhiên cũng hôn lại nó một cái, hai bên rúc ra rúc rích làm cho Tống Thành vô cùng ghen tị. Hắn cũng buông đũa đi tới, ôm con trai ném về bàn ăn, nhân tiện dạy dỗ: “Đàn ông không được xúc động vì nữ sắc. Ăn cơm đi.”
Thấy con trai bị dạy bảo có vẻ sai sai, An Nhiên vờ chu mỏ phản đối.
Không ngờ Tống Thành lại đoán trước được, nhanh như chớp quay lại hôn chụt một cái lên cánh môi đỏ óng.
“Đàn ông không được xúc động vì nữ sắc.” Cá Chép vội vàng nâng hai tay che mặt, chỉ lộ ra hai con mắt đen láy, oang oang kêu lên.
An Nhiên đỏ cả mặt, muốn đấm Tống Thành một cái. Không ngờ hắn lại mặt dày bổ sung thêm một lời dạy dễ: “Có thể xúc động vì vợ sắc”
Thằng nhỏ nghe được câu này liền cất kĩ vào lòng. Sau này nhất định nó cũng sẽ không xúc động vì nữ sắc mà chỉ xúc động vì vợ sắc.
Nhưng mà vợ sắc với nữ sắc là cái gì, nó cũng không biết rõ lắm. Chỉ thấy vợ sắc có vẻ khá vui, cho nên bố hôn mẹ một cái xong liền tươi tỉnh hẳn lên, khóe miệng không cong nhưng ánh mắt lại tràn đầy ý cười.
Chỡ con trai ăn uống xong, Tống Thành đem thằng nhỏ sang phòng Diệp Phong, nhân tiện nhờ Ngô Minh Châu để mắt