“An Nhiên, hẳn là cô tự hiểu mình hiểu người”
Thấy An Nhiên trầm mặc, Hạ Cẩm hòa hoãn một chút “Gia tộc họ Tống nhiều đời nay là danh gia vọng tộc, danh dự là quan trọng hàng đầu.
Việc †ìm một người con dâu đẹp người đẹp cả nết, lại môn đăng hộ đối cũng là việc đương nhiên.
Mà cô thì nghe nói lúc còn đang học cấp ba đã cùng bạn trai…”
“Đấy chỉ là lời đồn thôi” An Nhiên muốn nói rõ tình huống với Hạ Cẩm, xóa bỏ những hiểu lâm.
“Lần đầu tiên là bốn năm trước bị..”
“Tôi không có hứng thú nghe” Hạ Cấm lạnh lùng chặt đứt lời nói của cô.
“Tôi chỉ muốn nhờ cô một việc, đó là buông tha con trai tôi, đừng hủy hoại nó.
Nếu chồng tôi biết việc này, quan hệ của hai bố con sẽ càng thêm xấu”
An Nhiên lặng người, không nghĩ Hạ Cẩm lại nói như vậy.
Cái gì mà cần cô giúp, càng nghe càng đau lòng.
Cô rụt rè nói: “Mẹ, nếu những lời này mẹ nói trước đây thì con sẽ không tiến thêm bất cứ bước nào.
Nhưng hiện tại thì không thế.
Con không thể bỏ anh ấy, chỉ có thể khiến anh ấy rời bỏ con.
Nếu Tống Thành muốn ly hôn, con sẽ không dây dưa níu kéo”
“Cô chắc chứ?” Hạ Cẩm ngờ vực.
“Lúc trước cô còn nói sẽ không thể rời khỏi nó, có chết cũng theo nó cơ mà”
An Nhiên thật thà đáp: “Nếu thẳng bé thực sự gặp được người mà nó thương yêu, chỉ cần nó hạnh phúc, con sẵn sàng tiếp nhận.
Danh dự hay cái gì khác đều không bằng hạnh phúc của thăng bé”
“Đó là vì cô vốn không có danh dự” Hạ Cẩm tàn nhắn dập tắt lời An Nhiên.
“Nếu cô không chịu buông tay, đừng trách tôi phải can thiệp.
Nhanh, chậm, nặng, nhẹ, xa, gần, cách nào cũng được, tôi đều có thế đối phó với cô”
Đến công ty của đối thủ hùng mạnh một thời là thế, đối thủ là đàn ông, thủ đoạn, tài năng đều hơn người mà Hạ Cấm có thể đánh bại hoặc thu mua về dưới trướng của mình, bà ngại gì một đứa con gái cỏn con.
“An Nhiên, tôi nói cho cô rõ, đàn ông đều là tò mò giống nhau.
Bọn họ là cả thèm chóng chán Ăn không được thì thèm, đến khi có được rồi sẽ rất nhanh bỏ bê.
Chẳng lẽ cô muốn để con trai tôi chơi chán rồi vứt bở?”
“Thế thì cứ để anh ấy chán đi” An Nhiên cười khố một tiếng.
“Lúc trước con không chịu theo anh ấy, anh ấy vứt con xuống hồ cá sấu mà dọa dẫm.
Bây giờ con dám bỏ anh ấy đi, nếu bị bắt trở về thì còn toàn mạng hay sao?”
Hạ Cẩm thấy con trai mình bị vạch thói xấu liền khó chịu nhăn mặt: “Nó chỉ coi cô như công cụ giải quyết nhu cầu sinh lý, Có cô rồi thì cũng sẽ đến lúc có thêm người khác.
Đừng để nó đá cô, lúc ấy lại mất mặt.
Tốt nhất nên rời khỏi nó sớm đi, nếu cần tiền, cứ nói với tôi.”
Không ngờ Hạ Cẩm lại coi thường cô đến thế, lại coi thường luôn cả tấm chân tình của con trai mình.
An Nhiên cười, đáp: “Mẹ muốn cho con tiền tiêu vặt thì con cảm ơn.
Còn Tống Thành với con là thật lòng yêu thương nhau.
Con không thể để anh ấy đau lòng bởi đối với con, anh ấy rất quý giá.
Chúng con cũng là vợ chồng hợp pháp, giúp anh ấy giải quyết nhu cầu sinh lý là trách nhiệm và quyền lợi của con và con rất vui khi thực hiện việc đó, cũng giống như mẹ đối với bố vậy, không có gì phải mất mặt”
Hạ Cẩm lần đầu gặp phải người còn trẻ tuổi mà biết giao tiếp như vậy, trong lòng không khỏi tán thưởng xen lẫn khó chịu không thôi.
Cuối cùng, đành nói “Chuyện này càng dây dưa lâu, phần thiệt càng thuộc về phụ nữ.
Tôi cũng không có thời gian dông dài với cô.
Chuyện hôm nay đừng để Tống Thành liên lụy”
An Nhiên lập tức hiểu ý, lễ phép đáp: “Vâng, con cũng không muốn anh ấy thấy khó xử.
Nhưng anh ấy khôn khéo như vậy, khó có thể qua