Này, khoan, chờ chút…
An Nhiên đầy đầu mồ hôi, không biết làm sao.
Thực ra, những lời cô nói không hề sai, người bình thường nghe xong cũng không thấy có gì bất ổn.
Thế nhưng Tống Thành lại không phải người bình thường.
Hần tuy thành đạt, tuấn tú, đào hoa nhưng.
chuyện tình cảm lại rất đơn thuần.
Nếu không tính Phan Thủy Tường năm xưa là hẳn tò mò chú ý thì An Nhiên chính là tình đầu của hẳn, mối tình mà hẳn khắc cốt ghi tâm, yêu đến mức tim gan cũng muốn đào xới ra tặng cho người ta.
Ấy thế mà cô lại có thể dễ dàng nói đến mẩy chữ “ly hôn”, “không dây dưa”.
Với hẳn, đó là cấm ky, tuyệt đối không thể nhắc đến.
“Nguyễn! An! Nhiên!”
Từng tiếng hẳn thốt ra đều lạnh người như tiếng gầm của sư tử đực làm hai đầu gối An Nhiên muốn nhũn ra.
Nếu đây không phải là thang máy khép kín, cô còn muốn xoay người bỏ chạy.
Nhưng Tống Thành dĩ nhiên không cho phép Ngón tay thon dài của hẳn kéo thấp nút cà vạt.
Tín hiệu báo nguy trong đầu An Nhiên tức khắc vang lên không ngừng Cô dựa sát vào cửa thang máy, chực chờ nó mở ra là sẽ nhanh chân bỏ trốn.
“Ông xã, khoan tức giận.
Cái đó… cái đó… là vì mẹ hỏi gấp quá nên em mới nói vậy.
Nói đế ứng phó thôi.
Anh đừng để bụng mà”
Nhưng Tống Thành đã lâm vào trạng thái “trừng phạt” rồi, không rảnh mà nghe giải thích lằng nhăng.
Việc mẹ hẳn ép ly hôn, bắt hản cưới người khác tạm thời bỏ qua.
Trước mắt, quan trọng nhất là phải giáo dục bà xã, làm thay đổi từ thâm căn cố đế của An Nhiên, làm cho cô vĩnh viễn ghi nhớ räng không bao giờ được phép rời xa hẳn mới là việc cần ưu tiên hàng đầu.
“Anh nghe em nói này… em… ừm Miệng hẳn chặn đứng những lời muốn nói của cô, cuốn lấy chúng rồi nuốt chửng.
An Nhiên còn ngọ nguậy muốn tránh nhưng.
hẳn đã nhanh tay dùng chiếc cà vạt bằng lụa đen của mình trói chặt tay cô lại.
Trong thang máy chật hẹp, lại còn bị trói, có mọc thêm cánh cô cũng không cách nào trốn thoát.
Tống Thành đem thang máy ngừng lại, cũng không cho phép mở cửa.
Hản thì thầm vào vành †ai An Nhiên: “Anh muốn”
Cô trợn mắt: “Nhưng… đang ở trong… Khoan, chờ chút, về phòng được không?”
Tống Thành chẳng kịp trả lời, cứ thế liên tục hôn xuống Áo sơ mi của An Nhiên đã xả ra một nửa, tung cả hàng khuy.
Tuy trong thang máy này không có.
camera nhưng vấn là lộ liễu bên ngoài, cô không có đủ mặt dày để làm.
Nhưng Tống Thành như lâm vào mê trận, ngoài hôn ra thì chỉ biết dùng hai tay sờ soạng, muốn đem thân thể cô xé nát, nuốt chửng.
‘Váy của cô bị vén cao, lộ ra cặp chân thon thả trong đôi giày cao gót.
Hản nhìn chăm chäm vào nơi kín đáo của cô, quần tất quả là hình ảnh mới mẻ.
Máu dã thú trong người hẳn sôi lên sùng sục.
Hắn ép cô dạng chân, sau đó hẳn quỳ thấp một chân, vừa quan sát vừa tính toán sẽ xử lý lớp màng mỏng manh, đàn hồi kia bằng cách nào.
“Anh… đừng… a… Không được đâu!”
An Nhiên chưa kịp kêu xong, hàm răng của Tống Thành đã xé toang một vệt dài làm lộ ra quần lót đã ẩm ướt.
Quá ngon lành.
Cổ họng hẳn khát cháy, cực kì thèm muốn những giọt nước ngọt ngào.
An Nhiên bị hắn ép đến mức phải chống tay vào cửa, úp mặt vào vách tường thép lạnh buốt.
Trong thang máy này còn gắn gương, buộc cô nhìn rõ những hành động của Tống Thành ở phía sau lưng mình.
Cảm giác không khác gì xem một bộ phim cấp ba.
Thậm chí, cô còn nhìn được cả yết hầu của hắn trượt lên trượt xuống mỗi khi nuốt xuống, hại cô ngượng đến mức muốn chui xuống cái lỗ nào đó mà trốn “Em muốn từ chối anh?” Hắn nhếch môi cười xấu xa.
Lần này, hẳn phải vĩnh viễn cho cô nhớ được bài học này.
An Nhiên nhìn thấy ánh mắt hẳn vừa nhiệt tình, nóng bỏng lại ẩn ẩn chút gì lạnh lẽo như băng.
Cũng đúng, đâu có ai muốn bị bỏ rơi.
Trong lòng cô trào lên cảm giác thương xót, liền đưa tay xoa đầu hắn, võ về: “Em không từ chối anh đâu.
Tất cả đều cho anh”
Tống Thành vẫn cười nhưng chưa động.
An Nhiên lại nói tiếp: “Còn muốn sinh con cho anh.
Không phải đế đối phó với mẹ anh đâu.
Là em yêu anh, em muốn sinh cho anh một đứa con”
Có người đàn ông nào chịu đựng nổi khi vợ mình tha thiết muốn sinh con cho mình cơ chứ.
An Nhiên chậm rãi xoa đầu hắn,