Nắng trưa chói chang xuyên qua bức màn voan mờ ảo, dừng trên gương mặt người đang say ngủ.
Trong phòng ngủ của Lâm Huyền, Hoàng Kiên nhíu mày, khắp người tỏ ra sinh khí khác thường.
Anh khẽ cựa quậy, giấc ngủ ngọt ngào dần đến hồi kết, anh vẫn nuối tiếc níu kéo giấc mơ ngọt ngào kia.
Trong mơ, Hoàng Kiên cũng người mà anh yêu nhất triền miên quấn lấy nhau, ái ân không dứt.
Giấc mộng tàn, Hoàng Kiên dân dân tỉnh lại, hai mắt mơ màng nhìn thắng lên trần nhà gắn gần một trăm ngôi sao dạ quang.
Tường được dán giấy hoa hồng, góc phòng bày biện gương dài, thú nhồi bông, bàn trang điểm.
Đúng là phòng con gái điển hình.
Phòng con gái?
Hoàng Kiên sợ tới mức ngồi bật dậy, cơn choáng váng làm anh xây xẩm mặt mũi.
Anh vội vã kiếm tra cơ thể mình, phát hiện ra đang mặc áo ngủ lạ hoäc, trong lòng rơi tôm một cái.
Ai? Là ai đã thay áo ngủ cho anh trong lúc say?
Trong không khí chỉ có mùi nắng và hương thơm nhàn nhạt, không còn dư chút mùi vị tanh ngọt đến ngấy ngá như đêm ở quán rượu lần trước khiến Hoàng Kiên có chút yên tâm.
Thế nhưng cơ thể rạo rực khoan khoái khác thường của anh lại mách bảo một điều trái ngược.
Cạch Cửa mở.
Lâm Huyền bước vào, mặc một bộ váy rộng rãi, có phần quyến rũ khác lạ.
“Anh đã tỉnh rồi?”
Trái ngược với ánh mắt vui vẻ của Lâm Huyền, Hoàng Kiên chỉ lạnh lùng cất giọng lào khảo: “Sao tôi lại ở đây?”
“Hôm qua anh đi uống rượu say quá, lại không mang theo chìa khóa nên em đành mang anh về nahf em nghỉ tạm” Cô đưa chén nước ấm cho anh, nhẹ nhàng nói.
“Anh uống chút nước đi Em đang nấu canh giải rượu, dùng xong sẽ đố mệt”
Hoàng Kiên không nhận lấy ly nước, chỉ nghỉ hoặc nhìn chăm chảm Lâm Huyền từ trên xuống dưới, giống như đang tìm kiếm cái gì.
Trên cần cổ trắng trẻo kia còn lưu lại một vết răng cần rất mới, chẳng lẽ là do anh làm ra?
Lòng dạ anh lại rơi xuống vực sâu lần nữa.
Một lần sai phạm với Cố Khánh Ninh là quá đủ, sao mà lại ngu ngốc lần thứ hai như vậy?
Dưới ánh mắt của Hoàng Kiên, Lâm Huyền ngượng ngùng kéo cao phẩn cổ áo, muốn che giấu mấy vết đỏ kia.
Cô vẫn còn hoang mang, chưa tính toán sẽ nói chuyện với Hoàng Kiên thế nào.
Chỉ ôm ấp kỉ niệm thầm kín một mình hay tận dụng cơ hội này mà tiến thêm một bước, dứt khoát cùng anh đi tiếp?
Chỉ có thể miễn cưỡng đổ tại Hoàng Kiên quá mệt mỏi còn Lâm Huyền nói dối quá tài, nhưng kì thực, trong lòng cô thất vọng cùng cực.
Chắc chắn Hoàng Kiên không muốn cố tình tra hỏi, sợ tra ra đến tận cùng lại thành một chuyện nghiêm trọng không cách nào cứu vẫn.
Chung Tuyết Hoa giao việc xong thì ngắt máy, một lời cảm ơn cũng chưa nói ra Lâm Huyền mất mặt, vành mắt cùng đỏ lên nhưng không dám khóc, cật lực nuốt xuống mấy giợt nước mắt xong mới dám nhìn về phía Hoàng Kiên: “Lát nữa chúng ta đi dạo phố đi.
Mẹ anh nhờ em chọn giúp anh mấy bộ vest cho đám cưới”
“Không đi” Hoàng Kiên bực bội gắt.
“Cô muốn mua gì thì mua”
Lâm Huyền cười khổ: “Anh có nhớ mình sẽ kết hôn với ai không?”
“Không quan tâm.
Không phải cô cần biết”
Xem ra Cố Khánh Ninh cũng thật đáng thương.
Lâm Huyền lấy từ trong tủ ra một cái thước dây, giơ lên nói “Nếu anh không muốn đi mua quần áo thì để em đo kích thước người anh rồi chọn vậy”
Hoàng Kiên miễn cưỡng đứng lên, dang rộng hai tay cho Lâm Huyền đo đạc.
Bàn tay cô thật mmềm, tỉ mỉ cầm thước dây, khéo léo quấn quanh người anh, động tác vừa nhẹ nhàng vừa vừa chậm rãi.
Đến khi đo xuống eo, suýt nữa cô lại khóc.
Cả một đêm mặn nồng như vậy, giống như cả thế giới đã biến mất