An Nhiên vừa cúp máy, Tống Thành đã đem một cái cà vạt lụa đến, đặt vào tay cô.
Cô cúi đầu, nhìn mảnh lụa đen nhánh trong tay.
Vốn dĩ An Nhiên rất thành thạo về việc mặc trang phục cô dâu, nhưng đồ cho chú rể thì cô chỉ biết lý thuyết.
Xét cho cùng, chẳng ai muốn một người phụ nữ khác đi thắt cà vạt cho chồng mình ngay trong hôn lễ.
Kĩ năng thất cà vạt của cô là được Tống Thành dạy, ban đầu còn lóng ngóng vụng về, sau này dần trở nên thuần thục.
Bàn tay nho nhỏ, mềm mại quấn đến đâu, hơi thở của Tống Thành nặng nề đến đấy.
Ánh mắt thâm thúy của hắn nhìn chảm chẵm đôi tay cô, nhớ đến lúc vẫn là những ngón búp măng ấy vuốt lên vuốt xuống, nơi nào đầu ngón tay đi qua đều châm lên lửa nóng râm ran.
An Nhiên cảm nhận được hơi nóng của hẳn, biết chắc chẵn hẳn lại sắp sửa phát tình, hai má theo phản xạ đỏ ứng lên.
Tống Thành mỉm cười trêu chọc cô: “Muốn đè anh?”
Hắn bắt đầu cất giọng trêu chọc, ngón tay hư hỏng theo cổ áo cố chui vào khe rãnh sâu hun hút.
“Nói linh tỉnh!” An Nhiên muốn chặn tay hắn lại.
“Em còn đang nghĩ chúng ta nên tách ra mà làm việc, cứ ở gần nhau thế này, anh khó mà chuyên tâm, em cũng vậy”
Tống Thành lập tức cắt lời cô: “Anh đang rất chuyên tâm để cởi váy của em đây”
Hư hỏng hết sức!
An Nhiên khổ sở nhìn hẳn; “Em nói nghiêm túc đấy! Nhu cầu của anh cao như vậy, chỉ có thể xin nghỉ vài ngày đi trăng mật để giải quyết cho xong”
“Trăng mật?” Tống Thành nhíu mày, hình ảnh vợ nhỏ ướt át trên bãi biển khiến hẳn miệng đảng lưỡi khô.
“Được, nốt lần này… Cho anh nốt lần này thôi.
Được không?”
Nếu hắn biết chẳng bao lâu nữa hẳn sẽ mất đi tư cách đưa An Nhiên đi tuần trăng mật, chắc chắn hiện tại hắn sẽ đưa cô đi, đi đến cùng trời cuối đất Ở nhà họ Cố, hai anh em Cố Trần Ninh và Cố Khánh Ninh vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
“Anh cứ luôn nghĩ chờ đến khi em hai mươi lăm, hai mươi sáu mới tính đến chuyện gả đi.
Ai ngờ… hầy..”
Em gái đồng ý lấy Hoàng Kiên, Cố Trần Ninh tuy đạt được mục đích nhưng trong lòng lại hụt hãng, rầu rĩ vô cùng.
“Hoàng Kiên đã lớn tuổi, em thì mới hai mươi mốt.
Hừ..” Tống Thành đúng là loài động vật máu lạnh, không hiểu chuyện nhân tình thế thái.
Thật phí hoài công Cố Khánh Ninh yêu thầm hẳn mười năm.
“Anh, chẳng phải anh đã nói Hoàng Kiên sẽ không chạm vào em sao? Nếu vậy thì có gì mà suy nghĩ?”
“Ừ, hản ta nhất định không chạm vào em.
Nhưng mẹ hẳn thì lại nhất định.
Chắc chắn Trần Tuyết Hoa sẽ không chấp nhận Cố Khánh Ninh.
Loại người nanh nọc như bà ta sẽ có biết bao nhiêu thủ đoạn đối phó mà đứa em gái khờ khao này không thể chống đỡ.
Cố Khánh Ninh ăn uống xong liền xách túi ra ngoài: “Em đi mua sắm mấy thứ.”
Cố Trảm Ninh vội chạy theo: “Em đi một mình thì biết mua cái gì?”
“Có gì mà không biết” Cố Khánh Ninh khoác úi, sải bước nhanh hơn.
“Ra tiệm áo cưới thì có dịch vụ trọn gói.
Đằng nào cũng không phải đám cưới trong mơ, cần gì kén chọn”
Cố Trần Ninh đỡ trán, dặn dò; “Lái xe cẩn thận.
Anh cho thêm người đi cùng em.
Cổ Khánh Ninh không thoải mái, nhíu mày: “Bảo bọn họ đứng tránh xa em ra một chút, nhìn mấy bộ mặt đơ như tượng gỗ của bọn họ thật mất hứng.
Còn nữa, nếu anh muốn tốt cho em thì tìm cách kéo anh hai về, đừng để anh ấy chạy lông nhông bên ngoài làm đủ thứ chuyện xấu để khỏi báo ứng trên người em”
Trong mắt Cố Khánh Ninh, anh cả là người đứng đản, nghiêm túc nhất, sự nghiệp cũng thành công, lại thương vợ.
Anh hai thì ngược lại, ngoài cái mặt đẹp thì cái gì cũng xấu, mà xấu nhất là thói chơi bời phụ nữ.
Đàn bà qua tay anh hai không biết bao nhiêu người.
Cố Trần Ninh nghe em gái nói xong thì chột dạ, chính hắn trước kia cũng làm vô số việc thiếu đạo đức, chẳng qua lúc đó Khánh Ninh còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.
Tiếp sau đó, hắn lại có nhiều cách tẩy trắng nên mới ung dung làm một người Tốt.
Cố Khánh Ninh cứ thế đi, nửa tiếng sau đã yên ổn đỗ xe rồi đi vào khu phố đi bộ.
Thế nhưng, đột nhiên khóe mắt nảy ra một hình ảnh quen thuộc đến mức không thể quen hơn, khiến cho cô vội ngoảnh đầu nhìn sang.
Bên kia đường, người con trai một thân trang phục đơn giản nhưng quý phái đứng đó, mũi cao, mái tóc đen nhánh hơi rủ, khóe miệng khế cong, đẹp trai đến mức khiến cho tất cả phụ nữ trong bán kính năm mươi mét đều nín thở ngắm nhìn Là Tống Thành, người vẫn đêm đêm cùng cô lăn lộn trong mộng ảo.
Cổ Khánh Ninh kích động đến há hốc miệng Ở bên kia, Tống Thành rút ví của hẳn, lấy ra hai chiếc thẻ, cẩn thận đặt vào trong một chiếc ví phụ nữ: “Dùng thẻ đen rất tiện” Hắn mỉm cười âu yếm nhìn vợ mình.
“Thẻ này không có hạn mức gì thì cứ mua.
Giao