Tống Thành hôm nay không đi Hummer mà lái chiếc Bentley.
Thân xe màu đen giống như một con mãnh thú ngủ đông, đi dưới đèn đường rực rỡ lấp lánh thì trở nên đẹp đẽ quý giá, giống tính cách chủ nhân vừa lạnh lùng, vừa vương giả.
Tống Thành tranh thủ thời cơ gặm cản đôi môi mềm mại của vợ một lúc, sau đó mới luyến tiếc buông ra, khởi động xe.
Nghe nói người đàn ông nào yêu vợ thì sẽ càng ngày càng yêu, đã muốn lại càng muốn nhiều hơn.
Nghĩ đến đó, An Nhiên bất giác đỏ mặt, vội nhìn ra ngoài cửa kính loang loáng ánh đèn, trên môi nở một nụ cười hạnh phúc.
Sau khi rời khỏi phố lớn đông đúc, chiếc xe ra đến đường cái trống trải, lúc này Tống Thành đột ngột giẫm chân ga, làm xe lao vút đi như một mũi tên bật khỏi cung vèo vèo bắn tới, cảm giác như đang đua xe khiến người ta phấn khích.
“Ông xã, ở nhà mình cũng có thể ngắm sao mà.
Ngắm xong đi ngủ cũng tiện”
Biệt thự rộng rãi, xung quanh không hề có nhà cao tầng.
Chỉ cần bắc ghế ra sân là thỏa sức ngắm một bầu trời sao mênh mông rồi Tống Thành vẫn chăm chú nhìn đường phía trước, cười: “Sao lại nghĩ anh muốn ngủ? Không phải em còn muốn ăn bữa khuya à?”
Bữa khuya gì chứ!
“Ai muốn ăn khuya chứ? Béo lắm!”
Tống Thành cười ha ha: “Em không muốn ăn thì để anh ăn, yên tâm, em sẽ không béo.”
Sau hơn một tháng kết hôn, chuyện chăn gối xấu hổ gì cũng đã làm qua, thế mà An Nhiên vẫn còn đỏ mặt, dáng vẻ thanh thuần đáng yêu khiến Tống Thành rất yêu thương cô.
Nửa tiếng sau, xe đã đến một bãi cỏ trống trải, gần đó là một quả đồi nhỏ.
Tống Thành nắm tay vợ, mười ngón tay đan xen khít chặt vào nhau, cả hai cùng chạy một mạch lên đỉnh đồi, vừa chạy vừa hân hoan vui sướng không ngớt.
Trên không trung lấp lánh hàng nghìn ánh sac lúc xa lúc gần.
Bầu trời đêm rộng rãi như gần lại, sắc trời không phải đen thẫm mà ẩn ấn màu xanh thăm thắm, đẹp như tiên cảnh.
An Nhiên thở phì phò sau khi lên đến đỉnh đồi không nén được cảm thán Thì ra nam nữ hẹn hò là như vậy, cùng nhau đến một nơi chỉ có hai người, cùng nhau ngắm một cảnh đẹp, trong lòng ấm áp tràn đây mật ngọt.
“Đẹp quá!” Cô ngẩng đầu nhìn không chớp mắt.
Hàng trăm ngôi sao trên đầu lung linh như: dát bạc lấp lánh rọi xuống không gian “Ừ, rất đẹp” Tống Thành từ phía sau ôm cô, âm thanh trầm trầm của hắn thì thầm bên tai cô, ánh mắt sỉ mê nhìn cô không chớp làm cho An Nhiên ngượng ngùng, ngả người vào vòng tay của hẳn.
Trong mắt hẳn, cô là đẹp nhất! Chỉ là hai tiếng đơn giản nhưng lại thấm đến tận sâu trong cối lòng người nghe.
Ai nói hẳn lạnh lùng? Chỉ cần gặp đúng người, hắn còn biết dỗ ngọt hơn cả mật ong.
Đứng một lúc mỏi chân, Tống Thành liền cởi áo khoác trải xuống cỏ, một tay đỡ An Nhiên năm xuống.
Cả hai sóng đôi bên nhau, đồng loạt nhìn lên trời “Kia là sao gì?” Cô chỉ một ngôi sao sáng nhất.
trên trời, muốn làm khó hắn một chút.
“Sao Thiên Lang, tên tiếng Anh là Sirius” Hắn cầm lấy tay cô, chỉ về hướng khác.
“Hôm nay ngắm được cả chòm sao Bắc Đẩu.
Em đếm xem có đủ bảy ngôi sao xếp hình cái gáo kia không?”
An Nhiên ngoan ngoãn đếm, đúng là bảy ngôi thật.
Tống Thành lại chỉ thêm vài ngôi sao nữa, mỗi ngôi sao lại giới thiệu một chút.
Cái gì mà Đại Hùng Tinh, Tiểu Hùng Tinh, trong thoáng chốc, An Nhiên thấy mình như nhỏ lại, giống như một cô bé con nắm gọn trong lòng bố, nghe ông kể chuyện về mấy loài sinh vật trong rừng sâu, rồi lại kể những câu chuyện cổ tích trên trời dưới biển, miên man không dứt.
Giọng nói ấm áp của Tống Thành vẫn vang lên đều đều, vô cùng đáng tin cậy.
An Nhiên bất giác năm xích lại phía hẳn, cảm giác muốn được dựa dấm vào hẳn.
Cô có một niềm tin mãnh liệt rằng chỉ cần có hắn ở bên, hẳn sẽ không để cho cô phải dính một hạt mưa.
Hắn như một cái cây cổ thụ sãn sàng vì cô mà nghiêng mình thiên vị, che hết sương gió cuộc đời để cô được bình an.
Trái tìm An Nhiên hồi hộp đập những nhịp của riêng mình.
Cô rúc vào lòng hẳn, hai cánh tay quấn lấy cổ hắn, nói: “Ông xã, chuyện ở ao cá sấu ngày đó, em tha thứ cho anh”
Chính là lần đầu tiên gặp mặt, ngay sau lễ cưới, hẳn ném cô xuống đó.
Cũng vì thế mà cô bị sốt cao, rồi bị Vũ Như hành hạ thêm vài trận, từ: đó cơ thể nhiễm lạnh, sức khỏe suy sụp, khó có thể sinh con.
Bây giờ cô đã tha thứ cho hẳn, nhưng Tống Thành lại không chấp nhận tha thứ cho chính mình.
Hắn đã âm thầm nguyện dùng cả đời này bù đắp cho cô, mang tính mạng của hắn giao cho cô “Tha thứ cho anh thật sao?”
Hắn dịu dàng lần tay sờ soạng, ý muốn cô phải dùng cả cơ thể mà biểu hiện.
Dù đang là ban đêm, xung quanh vắng vẻ nhưng vẫn là bên ngoài lộ liễu.
An Nhiên không quen, liền giữ tay hẳn lại, nói “Không được.
Tống Thành cười nham hiểm: “Đến giờ ăn khuya rồi.
Anh đói”
Làm sao đây? Lỡ có ai nhìn thấy… An Nhiên gấp muốn khóc, cô rối rít năn ni: “Để về nhà có được không? Em không quen bên ngoài”
Tống Thành đã nóng rực cả người rồi, làm sao nhịn được nữa.
Hắn vùng dậy, đè lên người cô, ánh mất ngời sáng: “Trước lạ sau quen”
“Không mà..” An Nhiên càng hốt hoảng.
“Em không muốn cởi đồ ngoài trời, lạnh lắm!”
Nhìn bộ