An Nhiên lại một lần nữa cầm điện thoại lên, nhấn nút gửi tin: “Mẹ, con là Thành đây.
Mẹ đã ngủ chưa?”
Tin trả lời của Hạ Cẩm bay về rất nhanh: “Cô không cần gọi tôi là mẹ”
Đọc tin nhắn mà cô há hốc cả miệng, làm sao bà ấy lại phát hiện ra được? Cô cũng không nói việc biết bà đang ở sân bay mà?
Đã phát hiện rồi thì không cần giả vờ nữa, cô lại nhắn tiếp: “Xuất giá tòng phu.
Chồng con gọi mẹ thế nào thì con gọi t Hạ Cẩm tức đến phát cáu: “Đừng tưởng nói hai câu ngon ngọt là tôi sẽ chấp nhận cô.”
Không chấp nhận thì có thể làm gì, chính là phái người đến quấy nhiễu.
Như Nguyễn Vũ Như: đêm nay khăng khăng nói Hạ Cẩm yêu cầu chị ta phải đến hầu Tống Thành.
Rồi cả Tường Vi làm loạn cũng dựa vào Hạ Cẩm chống lưng.
Phiền cô đã đành, còn làm cho Tống Thành bực dọc mỏi mệt cả một tối.
An Nhiên lại soạn tin: “Con sẽ dần đần làm cho mẹ chấp nhận con.
Xin mẹ đừng dùng người khác đến quấy nhiễu nữa, anh Thành phải đối phó với thủ đoạn nhỏ mọn của họ rất nhức đầu”
Hạ Cẩm giận đến trắng mắt, lập tức gọi điện cho Trần Tuyết Mỹ: “Tớ sẽ nhất định diệt trừ con ranh đó.
Cậu cho Cao Khuê ngày mai đến công ty tìm thẳng con tớ đi, cho chúng nó nhanh chóng bồi dưỡng tình cảm”
“Được nhé” Trần Tuyết Mỹ đồng ý.
“Còn chuyện của Vĩnh Mạnh nhà tớ thì cậu đã nói với Nguyệt Sương chưa? Cũng cho hai đứa nó bồi dưỡng tình cảm đi”
“Nói rồi, không thành vấn đề.
Cậu mau cho Cao Khuê đến đây phụ tớ một tay đuổi con ranh kia đi.
Mỗi ngày nhìn thấy nó là bực muốn chết”
Trần Tuyết Mỹ cười cười: “Rồi, để tớ giúp cậu một tay.
Ngày mai bảo con gái cưng đến tìm con trai cậu ăn bữa cơm”
Điện thoại đã kết thúc mà Hạ Cẩm vẫn chưa nguôi giận.
Có chết bà cũng không chấp nhận loại con dâu thất thân đến độ có con riêng chen chân vào nhà mình.
Thanh danh tồi tệ, lại tranh đoạt chồng của chị gái, đúng là tồi đến mức không để đâu cho hết.
Muốn bám dính lấy Tống Thành không buông để hưởng thụ cuộc sống an nhàn, giàu sang phú quý sao? Cứ mơ đi! Một chứt thiện cảm ít ỏi của bà danh cho cô ta đã bay sạch sành sanh.
An Nhiên không thấy Hạ Cấm trả lời nữa thì có chút lo lắng, đang nghĩ nên nói cái gì tiếp theo thì Tống Thành đã lần nữa tỉnh lại “Em làm gì mà vẫn chưa ngủ?”
Thấy điện thoại trên tay cô phát ra ánh sáng mờ mờ, hãn liền tịch thu: “Phụ nữ thức khuya rất có hại.
Mai lại chơi tiếp”
An Nhiên vội vàng đòi lại: “Anh ngủ trước đi, em chơi thêm một chút”
Cảm giác có chút không đúng, cô không phải người ham mê chơi điện thoại, hắn bỗng dưng mở †o mắt, xoay người chặn lại bàn tay của cô: “Này vợ, không phải là em nhắn tin với thẳng nào chứ?”
An Nhiên đen mặt: “Bộ em ngốc tới mức dùng điện thoại của anh để nhắn tin cho trai hả?”
Tống Thành trưng vẻ mặt tủi thân: “Trong bữa tối, em cùng mấy thẳng kia hẹn sẽ nhắn tin cho nhau, tưởng anh không nghe thấy hả? Nói chuyện với Lê Hiền đúng không?”
Nhìn bộ dạng của hẳn, cô không khỏi bật cười: “Em cũng có số của anh ấy, cần gì phải mở điện thoại của anh”
“ Xóa, xóa ngay!” Tống Thành lập tức kêu lớn.
“Sau này không cho phép em nói chuyện phiếm với thằng đó.
Nó thích em, em không biết An Nhiên bĩu môi, không đáp làm cho Tống Thành lại càng cuống quýt.
Hẳn rúc vào ngực cô kì kèo: “Vợ à, thấy em bị người ta thương thầm nhớ trộm như vậy, anh rất là không an tâm.
Không an †âm sẽ không tập trung làm việc được.
Không làm việc được sẽ không có cơm ăn.
Cả nhà mình sẽ chết đói đấy”
Không nghĩ tới hắn lại mặt dày dùng chiêu này, cô lại càng muốn trêu chọc: “Không vấn đề gì, em đi làm nuôi anh là được: Tống Thành đành ra chiêu cuối: “Không được, tự tôn đàn ông không cho phép anh làm thế.
Được rồi, để anh làm cho em mệt đến không mở được mắt, để xem em nhắn tin với người khác bằng cách nào” Vừa nói, hẳn vừa hăm hở vùng dậy làm An Nhiên hốt hoảng, vội vã khai báo: “Em nói chuyện với mẹ thôi, muốn tạo mối quan hệ tốt một chút…”
Lúc này Tống Thành từ tức giận chuyến thành buồn cười: “Vợ anh đúng là nói nhẹ không nghe” Lúc này hẳn mở điện thoại, kiếm tra tin nhắn.
“Đế anh xem đêm hôm khuya khoảt, em có thể cùng một phụ nữ trung niên nói cái chuyện gì.
Mẹ chồng nàng dâu vốn không mấy êm ấm, mẹ anh không thích em cũng là bình thường, em cũng không cần phải thích bà ấy, lại càng không cần khổ sở lấy lòng”
An Nhiên nhìn hành động của hẳn, không khỏi cảm động.
Lúc trước tưởng cô nói chuyện với đàn ông, hẳn tức giận nhưng không tra xét điện thoại.
Bây giờ biết đối phương là mẹ, hẳn mới tự ý mở xem.
Người này có phải rất thương cô không? Chẳng phải bình thường đàn ông khi ghen tuông sẽ tìm mọi cách bắt quả tang tại trận, có tang chứng vật chứng rõ ràng hay sao.
Đằng này hẳn chỉ tủi thân bảo cô xóa số của người khác.
Đúng là đáng yêu quá mức!
Cảm thấy từ “đáng yêu” dùng để nói về hắn thật mới mẻ, An Nhiên mỉm cười xoa đầu hẳn.
Tống Thành đọc tin nhắn xong thì đen mặt, ném điện thoại sang một bên, nói “Vê sau đừng mất công làm gì.
Cứ cứng rắn không cúi đầu cho anh.
Nếu mẹ không chịu xuống nước thì em cũng không cần suy nghĩ.
Chúng ta yên ổn sống ở đây, không dính líu gì đến bên đó.
Sau này anh mà còn thấy em chạy đi khổ sở ninh nọt bà ấy, anh sẽ…”
“Sẽ làm sao?” An Nhiên nhướn mày làm cho Tống Thành đang nói liền