Ở sân bay, vừa đúng mười hai giờ trưa, Hạ Cẩm đã đứng chờ ở khu đón người thân An Nhiên là người hiểu chuyện, biết là sắp đến giờ bác gái xuống máy bay, cô liền thận trọng quan sát, không dám tiến đến gần.
Thú thực, cô khá tò mò việc Hạ Cẩm làm cách nào đối mặt với Tống Quỳnh Như.
Người bác gái kia rốt cuộc ghê gớm ba đầu sáu tay đến mức nào mà chèn ép được một người khí phách hiên ngang như Hạ Cẩm?
Giữa lúc đang suy nghĩ, chợt cô nghe tiếng bước chân trầm ổn tới gần, cô liền quay sang nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên vóc dáng cao lớn đang đi vào phòng chờ VIP.
Ông mặc một bộ đồ được cắt may thủ công tỉ mỉ, khí phách tỏa ra từ thần thái, ánh mắt sắc bén, phong thái quyết đoán, có dáng dấp của nhân vật lớn Mọi người nhìn thấy liền lập tức tránh đường, nhường lối cho ông bước qua.
“Người kia phô trương thanh thế quá, không biết là vị nào?” An Nhiên hỏi nhỏ người bên cạnh đang giơ điện thoại chụp hình người đàn ông đó.
“Cô không biết hả?” Người kia đáp, tay vẫn lia lịa bấm máy không ngừng.
“Là Tống Sơn, người đàn ông hô mưa gọi gió ở thành phố này đấy.
Giới thượng lưu ai cũng phải nể mặt ông ấy mấy phần”
Tống Sơn?
thừa nhận là cô, nên bỏ đi thì hơn Tống Sơn bước đến bên Hạ Cẩm, gọi một tiếng thân mật: “Em yêu?”
Đã năm mươi đến nơi rồi còn được ông xã gọi là em yêu, Hạ Cẩm cũng thực hạnh phúc đĩ? An Nhiên không nhịn được, dừng lại bước chân nhìn thoáng qua.
Thấy bố chồng đi tới ôm mẹ chồng vào lòng, bàn tay vuốt ve mái tóc bà một hồi, cô ấy mừng thay cho bà.
Lại trộm nghĩ, hẳn là cái nết chiều vợ của Tống Thành cũng là do gen di truyền.
Hạ Cẩm dựa vào người ông xã, tủi thân muốn chảy nước mắt: “Sao anh lại tới đây?”
Tống Sơn thở dài: “Là anh không tốt, không cân bảng được hai bên, để cho em phải chịu nhiều thiệt thòi” Một tay ông đỡ vai bà, tay kia lại nâng cằm.
“Không, không thể trách anh” Hạ Cẩm lắc đầu, là bà không tốt, nếu năm đó bà phân biệt được rõ ràng hai người thì sẽ không có chuyện với Tống Minh.
“Không sao, em không mệt” Được ông xã nâng niu hơn hẳn thường ngày, trong lòng Hạ Cẩm tuy vui mừng nhưng lại ẩn ẩn một tia bất an, cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
“Đừng cố gắng quá mức” Ngón tay Tống Sơn quét qua gò má bà, ông cười nhàn nhạt.
“Chịu bao nhiêu khổ cực cũng chẳng nói.
Em không nói ra thì làm sao anh biết được?”
“Ông xã..
Một lời này của Tống Sơn khiến Hạ Cẩm quên sạch cảm giác nghỉ hoặc kia.
Bà nhón chân, chủ động hôn lên môi ông.
Tống Sơn lại thuận tay kéo sát bà vào lòng mình, càng hôn càng sâu.
“Các người làm cái trò kì cục gì vậy?” Bổng dưng, giọng nói nghiêm khắc vang lên từ phía sau như tiếng còi báo động.
Là Tống Quỳnh Như! Hạ Cẩm vội vã buông tay, đi ra nghênh đón: “
“Tống Quỳnh Như xách theo một cái túi hàng hiệu đi đến gần.
Trang phục trên người đều là tơ lụa thượng hạng, hòa hợp với một chiếc mũ đội đầu duyên dáng.
Mái tóc uốn xoăn tôn thêm đôi mắt sắc bén, có thần, giống hệt mắt của Tống Sơn.
Tuy đã bảy mươi nhưng Tống Quỳnh Như trẻ đẹp giống như chỉ mới năm mươi.
“Chị đi đường xa vất vả rồi.” Hạ Cẩm đến gần, cung kính đưa tay muốn giúp Tống Quỳnh Như cầm túi xách nhưng không ngờ đối phương lại tránh đi.
Bà xấu hổ rút tay về, lại nhìn ông xã nhà mình.
Tống Sơn không nói câu nào, khóe môi chỉ lằng lặng cong lên một nụ cười..
tinh quái?
Nụ cười này khiến Hạ Cẩm kinh hồn