Tống Nguyệt Sương đau đến mờ mắt, trong đầu cũng trống rồng.
Đứa con mà Hoàng Kiên cho cô, bé con mà phải khó khăn lắm cô mới có được, thế mà lại đi mất!
“An Nhiên, là cô hại tôi!” Tống Nguyệt Sương bừng tỉnh nhớ lại một giây trước cô bị An Nhiên ép phải chạy xuống cầu thang
“Không phải, tôi.
“Là cô!” Tống Nguyệt Sương trừng mắt phần hận nhìn đối phương, hai tròng trắng đã đỏ quạch như máu, nghiến răng nghiến lợi mảng.
“Là cô hại chết con tôi! Cô trả lại con cho tôi! Trả lại con trai cho tôi An Nhiên thấy tình hình Tống Nguyệt Sương ngày càng không ổn, máu ra đầm đìa mà bác sĩ vẫn chưa tới, vội vã nói “Trước hết mau cầm máu đã.
Có gì từ từ nói.” Cô cúi xuống, một tay đưa ra định đỡ Tống.
Nguyệt Sương thì…
Chát!
Một cái tát giảng thẳng vào mặt An Nhiên, làm cho cô nổ đom đóm mắt.
“Cô… đồ phù thủy!
Đồ sao chổi! Cô đi tới đâu thì gây tai họa tới đó!
Cô chính là phù thủy ác độc!! A… đau chết tôi…”
Mất con, Tống Nguyệt Sương đau đớn khắp cõi lòng, quằn quại khổ sở chịu đựng cả cơn đau thể xác và tinh thần.
“Bác sĩ? Bác sĩ đâu?” An Nhiên vội lớn tiếng kêu.
Làm sao mà sản phụ kia đi gọi bác sĩ lâu như vậy? “Nguyệt Sương, cô cố lên một chút, ráng chịu đựng một chút..”
“Cút đi! Đồ phù thủy! Đồ xấu xa!” Giống như đã lên cơn điên, Tống Nguyệt Sương không kiêng dè gì nữa, cứ thế trút giận lên người An Nhiên.
Cô không thể đánh lại một người đang tàn tạ nằm dưới đất nên đành nghiến răng chịu đau, để cho Tống Nguyệt Sương giật tóc như muốn lột da đầu, lại còn cầm giày cao gót cứ thế bổ vào sau gáy, bổ vào lưng từng nhát đau đớn.
Không biết Nguyệt Sương lấy từ đâu sức mạnh phi thường như vậy, có thể co chân giầm đạp chị dâu mình đến mức làm cho An Nhiên ngã ra, chật vật không dậy nổi.
Cô cũng có con trai, hiểu rất rõ cảm giác người mẹ đau lòng con mình là như thế nào.
Cho đến khi Tống Nguyệt Sương dùng gót giày muốn nện vào mặt An Nhiên, cô mới cuống quýt giữ tay Nguyệt Sương lại “Nếu mặt tôi bị thương, anh trai cô nhất định sẽ nổi giận.
Nếu muốn hả giận, cô đánh chỗ khác.”
Tống Nguyệt Sương nghe thấy hai tiếng “anh trai” thì giật mình, bàn tay khựng lại giữa không trung, thở phì phò: “Không cho phép cô được nói với anh ấy việc Tôi có thai”
An Nhiên trầm ngâm nghĩ một lát, nén đau nói: “Không thể được, việc hệ trọng như vậy không thể giấu anh ấy đâu.”
‘Vừa nghe tới đó, Tống Nguyệt Sương liền gom hết sức tàn, nhào đến đập cả cái gót giày nhọn hoắt vào mặt An Nhiên.
Cô muốn tránh nhưng không kịp, cái trán bị đánh một cú đau thấu tận xương.
“Đồ khốn nạn! Tiểu tam giật chồng! Cô quá khốn nạn rồi!…A..”
Đánh chưa đã tay, Tống Nguyệt Sương đã lăn ra ngất xỉu.
Mãi đến lúc này, ý tá và hộ lý mới mang cáng chạy tới, nâng cô ta đi.
An Nhiên chật vật bò dậy, không dám chậm trễ, vội xách theo cả giày và túi của Tống Nguyệt Sương chạy theo, để lại một vũng máu lênh láng “Tình hình bệnh nhân rất nguy kịch” Tiếng bác sĩ đều đều nhưng khiến An Nhiên lạnh gáy.
“Bệnh nhân cần được phẫu thuật ngay.
Cô có phải người nhà của bệnh nhân?”
An Nhiên gật đầu: “Vâng, tôi là chị dâu”
“Mời cô kí vào chỗ này, đầy đủ thủ tục thì chúng tôi mới thực hiện phầu thuật”
An Nhiên run rẩy cầm bút, trong lòng cực kì khó chịu.
Trên đời này, thật khó đoán trước sự việc.
Nếu cô không mệt mỏi thì sẽ không tới bệnh viện này.
Như vậy sẽ không gặp Tống Nguyệt Sương, không phát sinh bi kịch.
Chín tháng sau cô ấy có thể ôm được con trai của mình.
Tuy cô không trực tiếp đẩy Tống Nguyệt Sương nhưng cũng là nguyên nhân khiến cô ấy sợ hãi bỏ chạy, cho nên mới… An Nhiên áy náy đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Giết hại thao nhỉ cũng là một tội danh, là tội sát sinh.
Cả đời này cô sẽ không tẩy sạch được!
Tại tòa nhà NC, trong văn phòng của Hạ Cẩm, không khí rất nặng nề.
Tống Thành đứng bên cửa sổ lớn, đầu ngón tay gõ gõ vào khung kính trong suốt, khuôn mặt điển trai tràn đầy biểu cảm bực bội, khắp người tản mát một thứ mùi nguy hiểm, giống như con mãnh thú hoang đại có thể xé toạc cái áo vest mà xông ra bất cứ lúc nào.
Hạ Cẩm ngồi tại bàn làm việc, hai hốc mắt sưng đỏ.
Mấy tờ khăn giấy vo viên trên mặt bàn cho biết bà đã khóc không ít.
Đã đến nước này, mẹ và con cùng nhường một bước.” Hạ Cẩm lên tiếng.
“Chỉ cần không cho An Nhiên danh phận gì, con muốn sao cũng được.
Ly hôn đi, mẹ sẽ không quản chuyện của con nữa”
“Mẹ..” Tống Thành nhăn mặt, bỗng dưng quay lại nhìn thẳng vào mẹ ruột, ánh mắt lạnh băng šn giờ phút này vấn vô lý như thế.
Con cưới cô y rốt cuộc có ảnh hưởng gì đến mẹ? Công việc ở công ty con vẫn cáng đáng tất cả, không làm chậm