Sau khi đưa Tống Sơn trở về nhà cũ, Tống Thành vấn lái xe lang thang trên đường, đi một vòng hết cả thành phố Đèn đường mờ nhạt, người trên đường thưa thớt dần, chỉ còn lại một mình hắn không có nhà để về.
Trong lúc đó, Hà Văn Nhĩ gọi điện thoại tới, hỏi hắn có trở về hay không.
Ông nói Vũ Như đã dọn sạch sẽ mọi tung tích khỏi biệt thự, không còn ai làm phiên.
Tống Thành trầm ngâm, chỉ nói một câu; như cô ta ở lại” Sau đó, hẳn cúp điện thoại Không có An Nhiên, hẳn trở về làm gì nữa?
Nếu không thể ôm lấy thân thể mềm mại của cô vào trong ngực, không thể ngửi thấy hương thơm dịu dàng của cô, hẳn thà cứ mãi mãi lao đi trên đường cũng không muốn trở lại ngủ trên chiếc giường mênh mông cô đơn kia Hà Văn Nhĩ thoạt nghe không hiểu ý tứ của cậu chủ, sau đó ông cẩn thận ngắm lại, hẳn là nếu Vũ Như còn ở lại thì An Nhiên cũng chưa bị đuổi đi Ầy, cậu chủ cũng thật đáng thương.
Tống Thành vốn là người ở trên cao phải chịu cô độc, cho nên sâu thẳm trong hắn luôn khao.
.
truyện ngôn tình
khát có một gia đình ấm cúng.
Từ khi có An Nhiên, khuôn mặt lạnh lùng của hắn đã xuất hiện nụ cười, thái độ so với lúc trước ôn hòa hơn rất nhiều.
Thế mà một cái gia đình nhỏ đầm ấm cứ thế bị xé toạc, một người không thể trở về, người kia không còn muốn trở về.
Là người chứng kiến từ đầu đến cuối, ông quản già già không khỏi chua xót.
Tống Thành cứ miên man lái xe, cuối cùng lại quay về khu chung cư của Ngô Minh Châu, giống như chỉ cần cùng cô xuất hiện ở một nơi, dấu cô có không biết đến hắn, hắn cũng mãn nguyện.
Hắn lặng lẽ đậu xe gọn gàng bên lề đường, tắt đèn xe rồi ngả ghế xuống, thở dài nhìn chäm chăm cánh cửa nhà Minh Châu.
Chợt, ánh mắt sắc bén của hẳn bắt được một bóng đen đang đi ra, vóc dáng rất quen.
Đến khi người kia bước ra ngoài, đèn đường vàng vọt chiếu rõ khuôn mặt anh ta, Tống Thành nhìn thấy Gã đĩa đói này văn chưa từ bỏ ý định?
Hắn cho rằng An Nhiên đã li hôn nên nghĩ rằng đây là cơ hội để đến vớt người? Đúng là viến vông!
Tống Thành lạnh lùng cười, hắn cầm lấy điện thoại gọi cho thuộc hạ: “Tôi thấy tình trạng Hoàng Kiên không tốt lảm, cậu chú ý việc bảo vệ hắn cho kín kế vào.
Nếu.
hẳn nhảy sông thì vớt hắn lên, hắn muốn thất cổ thì ra ôm chân hẳn, tóm lại là không được để chậm trẻ hôn lễ ngày mai.”
“Vâng, thưa sếp”
Tống Thành cúp máy, lại ngả người ra ghế nghĩ ngợi.
Ngày mai Hoàng Kiên cưới Cố Khánh Ninh, theo dự kiến, hắn cùng An Nhiên sẽ tham dự tiệc cưới.
Thế nhưng tình hình tan đàn xẻ nghé thế này, hắn làm sao có biện pháp đưa cô đi cùng nữa?
Lúc nào hắn cũng kiêu ngạo về bản thân, có tiền, có quyền, lại có nhan sắc chất lượng cao, đàn bà ngã rạp dưới chân hắn nhiều không kể xiết, nhưng ở trước mặt An Nhiên, tất cả đều không có tác dụng dì Tống Thành gối tay lên sau đầu năm trên ghế lái, đôi mắt sáng lấp lánh của hắn vẫn nhìn về phía xa, cảm thấy bên trong đèn vần còn sáng.
Hắn là An Nhiên cũng mất ngủ đĩ? Chắc chắn cô đang khóc lóc nhớ hẳn, cầu mong hẳn gọi điện tới, nghe giọng hắn một chút.
Khóe môi hắn cong lên, nghĩ răng cô không thể đoán được khoảng cách của bọn họ gần đến vậy.
Hắn lại nối ý xấu muốn đùa dai.
Hừm, nếu An Nhiên đã nhớ hắn, dĩ nhiên hẳn cho phép cô gọi điện tới, hẳn sẽ chờ để tiếp điện thoại Nhắm mắt lại hắn muốn ngủ một lát, không ngờ lăn qua lộn lại mãi vẫn không tài nào dỗ giấc được.
Chẳng lẽ hẳn mới là người quẫn quại nhớ cô nhiều hơn?
Hừm, bà xã của hắn quá vô tình, một chút tin nhắn ngắn ngủi cũng không hề gửi tới Được lắm, em không gửi, anh đây sẽ gửi!
Tống Thành cầm lấy điện thoại, nhanh chóng bấm một đoạn tin nhắn ngắn ngủi gửi đi.
không.
Đột nhiên điện thoại vang lên tiếng chuông đinh đinh, lại rung nhè nhẹ, cô vội vã mở ra xem.
Là tin nhắn của Tống Thành.
Ánh mắt cô đang ảm đạm lập tức sáng ngời, lung linh hân hoan vô cùng, “Tại sao chưa ngủ?” Tin nhẳn cộc lốc có bốn chữ như vậy.
Làm sao mà ngủ cho được? Đêm hôm trước còn có người chung chăn gối, đêm nay đã thành mẹ đơn thân, An Nhiên chua xót khụt khit cái mũi đã đỏ ửng từ lâu, Nhớ anh nên chưa ngủ.
Cô thật muốn gửi cho hẳn câu đó, nhưng nghĩ lại, cô vẫn nên nói điều gì tránh gây bối rối cho cả hai thì hơn: “Còn lạ chỗ.
Em ngủ ngay đây.
Anh ngủ ngon”
Tống Thành hí hửng mở tin nhắn, đọc xong không chậm trễ một giây, tức tốc gọi hẳn điện thoại sang, da mặt rất dày mà nói: “Nếu không ngủ được, cùng anh nói chuyện đi”
“Không đâu..” An Nhiên vừa nghe thấy giọng nói trầm ấm của hẳn đã nghẹn ngào muốn khóc.
Vừa đúng lúc có tiếng Minh Châu vọng tới “Cậu không ăn khuya thì mình cất hết đô ăn vào tủ nhé!”
An Nhiên vội che điện thoại lại mà đáp, nhưng tất cả những âm thanh đó đều lọt vào tai Tống Thành.
Hẳn đau lòng cười một tiếng: