Tống Nguyệt Sương cầm điện thoại, đi tới đi lui trong phòng khách, đôi lông mày chau lại phiền muộn. Cuộc điện thoại của một người bạn ở Tổng cục chống buôn lậu gọi tới khiến cô đứng ngồi không yên.
“Chị nói… Bây giờ phải làm sao để cứu anh ấy”
Hoàng Kiên vốn dĩ đang đi làm nhiệm vụ, tại sao lại bị cục trưởng bắt giam rồi? Người bạn kia chỉ là nhân viên làm tại cục, sáng nay vừa biết tin xe áp tải của đội mang về một gián điệp trong đội ngũ. Cả cơ quan tức khắc.
căng thẳng, trong hàng ngũ có “gián” bò lổm ngổm tức là bất cứ ai cũng có thể bị nằm trong tầm ngắm, có khi loạng quạng lại dính tên bay đạn lạc thì đúng là xui xẻo. Bạn của Tống Nguyệt Sương làm ở bộ phận hậu cần, trong lúc chuẩn bị phòng thẩm tra thì nhìn thấy đám người phụ trách điều tra xét hỏi đi vào. Người đi ở giữa lại chính là cục phó, bộ dạng phờ phạc thảm hại. Nhìn đến hai tay anh đưa ra phía trước bất thường, lại quấn một cái áo che kín từ cổ tay trở xuống, chị hết hồn. Kia không phải là bị còng tay dẫn về đấy chứ? Vậy thì “gián” mà họ nói chính là cục phó sao?
Lại vừa đúng lúc Tống Nguyệt Sương gọi điện tới hỏi thăm tình hình Hoàng Kiên, chị liền kể lại. Hình tượng cục phó đẹp trai, tài giỏi lại hiền lành, vui tính trong chị sụp đổ nghiêm trọng!
“Chưa biết tình hình cụ thể đâu em. Còn tùy xem quá trình điều tra thế nào đã. Chị phải làm việc, liên lạc sau nhé.”
Tống Nguyệt Sương nghe tiếng “tút… tút…” vọng lại mà bất lực ngã phịch xuống sofa.
Người con trai mà cô vô cùng ngưỡng mộ vì sao lại trở thành gián điệp của bọn buôn lậu chứ? Cô không tin người có nhân phẩm tốt như Hoàng Kiên lại đi phản bội lại đồng đội của mình. Anh rất chính trực, nhất định là có người hại!
Tiếng động Tống Nguyệt Sương gây ra làm Cá Chép giật thót người, mở mắt, lồm cồm chui ra khỏi chỗ nấp. Tống Nguyệt Sương nhìn thấy thằng bé cũng kinh ngạc, hẳn là nó không hiểu được câu chuyện vừa rồi của cô đi. Cả hai mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, cuối cùng Nguyệt Sương lên tiếng trước, vảy nó lại gần: “Ăn kẹo không nhóc?”, cô rút trong túi áo ra thanh kẹo dâu đang ăn dở, nhử nhử. Cá Chép ngủ một giấc dậy đã đói meo, liền lon †on chạy tới, nhìn thanh kẹo băng ánh mắt sáng long lanh, thèm thuồng.
Nó vội khoanh tay, cúi gập đầu nịnh bợ: *A… con xin..” Nhân duyên của Cá Chép với các cô các chị xinh đẹp đều rất tốt, muốn gì cũng được. Trong mắt Cá Chép, Tống Nguyệt Sương dứt khoát là xinh đẹp, tuy không bằng mẹ nó và cô Minh Châu nhưng khuôn mặt tươi sáng, hiền lành kia cũng khiến nó thích nha.
Thế là thằng nhỏ tự nhiên như ruồi trèo lên ghế, cầm kẹo của Nguyệt Sương gặm.
Nguyệt Sương tò mò nhìn khuôn mặt bầu bĩnh như cái bánh nếp của Cá Chép, lân la bắt chuyện “Con tên gì? Mấy tuổi rồi?”
Cá Chép ngoan ngoãn trả lời đầy đủ làm Nguyệt Sương rất thích. Nghe nói thăng bé là con riêng của chị dâu mà nhìn mặt lại có nét hao hao như ông anh trai nhà mình, nói không chừng là bọn họ bí mật sinh con từ lâu, bây giờ đến lúc cần làm đám cưới mới tiết lộ cho.
gia đình biết. Ai chứ ông anh bụng dạ thâm sâu khó lường của mình thì dám lắm, hồi nhỏ đánh nhau thua mấy anh lớn trong xóm mà còn ghi thù tới mười mấy năm, chờ đến khi luyện võ thành tài rồi lặng lẽ xách thanh kiếm tre đi tìm từng người một báo thù. Nghĩ thế, cô lại dò hỏi: “Bố con tên gì?
Cá Chép đang phồn: ra. Một lúc sau mới n‹ Tống Thành”
Thế này thì đúng là con riêng của chị dâu thật rồi, giống anh trai mình cũng chỉ là trùng hợp thôi “Thế còn bố trước kia?”
“Là lron man” lá nhai kẹo thì ngớ.
Bố bây giờ tên là Chắc là một gã đàn ông thối tha không ra gì rồi, nên chị dâu mới không cho con trai biết danh tính bố ruột. Nguyệt Sương ngắm lại thái độ cưng chiều của anh trai với đứa con riêng.
còn ôm nó cẩn thận, mang nó vào chào hỏi mẹ. Như vậy là chính thức thừa nhận Cá Chép rồi. Hẳn là yêu chị dâu rất nhiều mới chấp nhận đứa trẻ!
Tống Nguyệt Sương vẫn còn là một cô gái trong độ tuổi mộng mơ. Thấy tình cảm anh trai dành cho chị dâu tha thiết như vậy không tránh khỏi phát sinh lòng hâm mộ cùng một chút ghen tị. Cô cũng muốn sau này cùng Hoàng Kiên được thân mật như vậy. Trong lòng Nguyệt Sương thầm tính toán, đợi một lát nữa cậy nhờ anh trai một chút xem có cách nào giúp đỡ hay không.
Cá Chép thấy cô mình thở dài thì võ vỗ đùi cô, an ủi: “Thấy buồn phải nói. Sẽ hết buồn”
Mẹ nó vẫn bảo thế, nên từ nhỏ nó đã học được cách lắng nghe nỗi buồn của người khác cũng như thành thật đối diện với cảm xúc của mình. Nghe đứa nhóc lên ba giở giọng ông cụ non khuyên nhủ mình, Nguyệt Sương bật cười, xoa đầu nó: “Đúng là cô có chuyện buồn. Đã lâu lắm rồi cô chưa được nhìn thấy một người bạn mà mình yêu quý”
“Con cũng thế…” Cá Chép cũng lâu lắm chưa được gặp mẹ. Không biết mẹ đi công tác thế nào mà lại lâu như vậy. Nó đang định chia sẻ nỗi lòng thầm kín cho cô Nguyệt Sương thì Tống Thành đã từ phòng đọc sách đi ra gọi nó.
Cá Chép giơ hai tay ôm chặt cổ Tống Thành, theo hẳn đi xuống phòng ăn. Tống Nguyệt Sương nhìn hai người một lớn một nhỏ quấn quýt nhau, đúng là cảnh tượng cực kì mới mẻ. Anh trai mặt lạnh cuối cùng cũng tiến hóa thành ông bố bỉm sữa rồi!
Đồ ăn đầu bếp nhà bà nội nấu cũng ngon nhưng không bãng bà Hai. Cá Chép ăn no một bụng, lại được Tống Thành ôm đi dạo phố một vòng, mua linh tinh mấy thứ đồ chơi đến khi ngáp ngủ thì cả hai quay về.
Khi đi qua cung thiếu nhi, Cá Chép cứ say sưa nhìn mấy món đồ chơi ngoài trời mãi. Nào là cầu trượt hình con voi bảy sắc cầu vồng, đu quay có chỗ ngồi là máy bay và tên lửa. Lại còn mấy con thú nhún với bập bênh. Tống Thành mua vé rồi thả thẳng bé chạy vào chơi với đám trẻ, còn mình thì kiếm một cái ghế đá dưới gốc cây sấu già ngồi nghỉ. Cá Chép rất bạo dạn, nó lập tức chạy lại đám trẻ con gần đó, hớn hở đề nghị chơi chung. Trẻ con rất nhanh làm quen với nhau, lúc đầu còn xa lạ, bập bênh lên