Buổi tối ở bệnh viện trung ương rất đông người đến thăm bệnh nhân nhưng tại khu vực phòng điều trị hồi sức đặc biệt thì lại hoàn toàn im lặng. Tất cả bệnh nhân ở đây mỗi người một bệnh khác nhau nhưng đều rơi vào tình trạng hôn mê sâu, rất khó tỉnh lại.
Giường bệnh của Minh Châu nằm trong góc phòng, sát cửa sổ nhìn ra sân bệnh viện. Do không thể liên hệ được với người nhà Minh Châu, sau khi làm xong thủ tục nhập viên, Ân Lãm đã mời một phụ nữ chuyên chăm sóc bệnh nhân đến chăm sóc riêng cho cô.
Hôm nay, như thường lệ, bà mang nước ấm và khăn sạch tới lau người cho cô. Vừa làm, bà vừa nói khe khẽ: “Bác lau người cho con, mau tỉnh lại nhé.” Dù nhiều đồng nghiệp hay chê bai thói quen lầm cẩm này của bà nhưng bà vẫn kiên trì, với mỗi bệnh nhân mình chăm sóc đều nói với họ như vậy mỗi ngày. Bởi bà tin rằng tuy bệnh nhân hôn mê nhưng họ vẫn có thể nghe thấy lời mình gọi. Đến một lúc nào đó, họ sẽ tỉnh lại.
Người phụ nữ tuần tự làm hết một lượt công việc, sau đó đứng nghỉ một lát. Bà nhìn kĩ cô gái này, rất trẻ, còn trẻ hơn con trai của bà nhiều. Khuôn mặt trái xoan xinh xắn với đôi mắt nhắm nghiền thật đáng tiếc.
Không biết vì sao mà cô bé lại bị tổn thương nặng như vậy, người nhà cũng chẳng thấy tăm hơi. Duy nhất có một anh chàng thuê bà chăm sóc cho cô rồi cũng biến mất, hiếm hoi lắm mới thấy gọi điện hỏi thăm tình hình.
Ài, cô gái đáng thương này. Hẳn là bị người ta bỏ rơi chăng?
Nghĩ ngợi linh tỉnh một hồi, người phụ nữ định đi tới bê chậu nước đi đổ thì giật mình nhìn thấy ngón tay của cô gái nhúc nhích. Bà định thần nhìn kí lại, quả nhiên là một, rồi đến hai, ba ngón tay ngọ nguậy.
Quá vui sướng, bà vội vàng bấm nút đỏ trên đầu giường gọi bác sĩ. Với nhiều năm kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân, bà biết rằng cô bé này có khả năng sống sót rồi. Bác sĩ trực cùng y tá nhanh chóng kiểm tra tình trạng bệnh nhân một lúc lâu, sau đó kết luận rằng bệnh nhân quả thực bắt đầu có phản ứng. Nhưng để thực sự tỉnh lại thì còn cần một khoảng thời gian nữa. Người phụ nữ hiền lành nghe xong, liền bấm điện thoại cho Ân Lãm, thông báo tình hình: “Cô Minh Châu đã có phản ứng. Bác sĩ nói sau một thời gian nữa sẽ tỉnh lại.”
Ân Lãm nhận được tin báo đúng lúc vừa ăn chực.
bữa tối của bà Hai xong, đang định vỗ bụng ra về.
Thấy thông tin như vậy, anh tính báo cho Tống Thành luôn nhưng Hà Văn Nhĩ đã cản lại, nói cậu chủ đang bận nghỉ ngơi, nếu không phải việc công ty gấp gáp thì không nên làm phiền. Ân Lãm nghe xong thì biết điều rút lui, không dại gì bay tới phá hư chuyện tốt của ông chủ.
Trên lầu, Tống Thành quả thực đang làm “chuyện tốt“ thật. Hắn bắt An Nhiên nằm sấp, sau đó săm soi hai bắp chân cô. Đúng là chồng chất vết thương nhìn rất đáng sợ.
Những vết thương cũ đã thâm lại, máu tụ bầm tím, loang rộng trên da. Vết kim châm thì tấy đỏ do bị xát muối. Trong lòng Tống Thành rất xót xa. Dù An Nhiên không nói ra nhưng hắn biết những vết thương này từ đâu mà có. Giờ thì may cho cô ả kia là đang ở bệnh viện chờ nối gân tay, không thì hắn cũng sẽ cho cô ta biết bị kim châm thoải mái tới mức nào.
Bàn tay to lớn của Tống Thành thận trọng bóp chút thuốc mỡ mát lạnh, chấm nhẹ lên các vết thương.
Thuốc mỡ tê mát làm An Nhiên có phản ứng, cô khế rụt mấy ngón chân hồng hồng lại, cơ bắp chân cũng cứng lên.
Tống Thành xoa nhẹ để thuốc ngấm vào da, nói khẽ như dỗ trẻ nhỏ: “Không sao. Chịu khó một chút.”
Hắn còn cẩn thận thổi nhè nhẹ lên những vùng da đã thoa thuốc. Làn hơi quét trên lớp thuốc mỡ mát lạnh không khác gì một cái lông vũ mềm mại lướt qua lướt lại, khiến An Nhiên ngứa ngáy vô cùng.
Cô úp mặt vào cánh tay, nghĩ đến lúc mình bôi thuốc cho Cá Chép cũng y chang như vậy. Vừa lóng ngóng vụng về sợ làm đau vết thương, vừa chậm rãi, nhẹ nhàng an ủi thằng bé. Tự nhiên, nước mắt lại ứa ra. Cô thì thào: “Em nhớ con quá!”
Tống Thành thấy cô sụt sịt cũng có chút thương xót, hắn chậm rãi nói: “Hôm nay anh đưa thằng bé tới trường xin học.”
Tin tức này khiến An Nhiên nhảy chồm lên kinh ngạc. Con trai cô mới ba tuổi, sao hắn lại bắt thằng nhỏ đi học sớm như vậy? Tống Thành không cho là quá sớm, hơn nữa con trai còn tỏ ra yêu thích trường học, muốn ở lại. Hắn đem điều đó nói cho An Nhiên, cô lại tưởng hắn ngụy biện, liền mắng hắn: “Em đẻ ra nó mà em còn không biết tính nó hay sao? Anh làm sao dám chắc hiện tại nó không nhớ nhà đến mức khóc ầm 7?”
Tống Thành không cho là phải, hắn nói: “Em cứ ôm ấp con mãi, làm sao nó trưởng thành được. Con trai thì phải rèn luyện được bản lĩnh, bắt đầu từ việc tự lập khi còn nhỏ.”
Lời nói của Tống Thành không sai, nhưng An Nhiên hoàn toàn không chấp nhận. Cô cay nghiệt chỉ trích: “Nó là con em, đương nhiên em phải bảo vệ nó.
Không phải con anh nên anh không xót, đúng không?”
Tống Thành nghe thế thì khựng lại, trong lòng ê ẩm không ít. Hắn im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Từ giờ, nó cũng là con anh.”
Với để tài này, An Nhiên cực