Tống Thành chưa phải đút đồ ăn cho ai bao giờ, tay chân lóng nga lóng ngóng. Chật vật mãi, cuối cùng cũng cho An Nhiên ăn xong. Hắn còn tử tế lấy khăn lau miệng cho cô, để sẵn nước ở đầu giường rồi mới chịu đi.
Không ra ngoài xả bớt nhiệt thì hắn nổ tung mất, vợ hắn ăn no kềnh thì lăn ra ngủ mất rồi, Tống Thành cảm thấy cuộc sống sau hôn nhân của mình phải chịu rất nhiều nỗi niềm đáng thương.
Trước hết, hắn gọi điện cho con trai, hỏi thăm thằng bé ở nội trú thế nào. Cá Chép ôm điện thoại mà cô giáo đưa cho, líu la líu lô kể lể một hồi. Đại khái đi học rất vui, thỉnh thoảng có nhớ chú Thành một chút. Thắng bé không quên dặn dò: khi nào mẹ con về thì chú nhớ dặn mẹ tới thăm con nhé! Tống Thành đồng ý, nghĩ cũng sắp đến lúc để hai mẹ con gặp nhau rồi.
Cá Chép còn nói thêm mấy việc, sau đó lại ngập ngừng: “Chú… làm sao cho con gái thích mình?”
Hừm? Oắt con này mới đi học có mấy ngày đã tăm tia được con gái nhà nào rồi à?
Tống Thành đăm chiêu, nghĩ ra câu trả lời nào cũng đều không thấy hài lòng. Sau cùng hắn nói đơn giản: “Không cho người ta cơ hội thích người khác là được.”
Thắng bé thở phào, cũng may là chú Thành không nói phải tặng quà cho người ta, nếu không thì tốn kém quá. Giờ nó chỉ cần không cho bạn Thỏ, bạn My Hoa, bạn Trúc Anh và bạn An An cơ hội thích người khác là được.
Tống Khởi Minh ba tuổi yên tâm cất lời dặn ấy vào trong trí nhớ, không ngờ lại có thể nhớ thẳng một đường đến mấy chục năm sau.
Sau khi gác máy, Tống Thành càng uất ức. Đến thằng nhãi ba tuổi hay khóc nhè chè thiu còn khá hơn hẳn. Tống Thành không vui chút nào, cảm thấy nếu không xả cơn tức này thì hẳn sẽ nổ tung mất. Hắn thay đồ thể thao, đi xuống phòng gym.
Hà Văn Nhĩ thấy Tống Thành muốn đi tập thể thao vào buổi tối muộn thì há hốc cả miệng, sau đó, lấy tấm lòng thấu hiểu của những người đàn ông với nhau, ông mang nước và khăn vào cho hắn, đồng thời, mang chuyện An Nhiên nhờ mình tìm việc làm kể lại chỉ tiết.
Tống Thành nghe ông nói xong, cảm thấy cho An Nhiên ra ngoài làm thì hắn không yên tâm lắm. Dù sao sức khỏe của cô cũng chưa ổn định hắn. Nhưng nếu để cô ở nhà mãi cũng buồn. Hắn cân nhắc một hồi, sau đó nói: “Tìm nơi nào trong nhà yên tĩnh là được”
Nói rồi, lại nghĩ đến việc hôm trước hắn bị ăn hai cú đạp oan uống, liền bổ sung: c tay chân. Trời này đổ mồ hôi là tốt nhất.”
Hà Văn Nhĩ ngỡ ngàng, ông còn tưởng cậu chủ sẽ chỉ định vài công việc nhàn hạ cho An Nhiên nên ông đã dự tính sẵn sàng các phương án rồi. Nào ngờ Tống Thành yêu cầu xếp cho An Nhiên công việc vất vả.
Ông lặng lẽ điểm lại danh mục công việc một hồi. Nơi yên tĩnh trong nhà thì hẳn là nơi đó đi Hà Văn Nhĩ lui ra, Tống Thành bắt đầu khởi động rồi lên máy chạy bộ. Cơ thể bức bối dư thừa tinh lực của hắn với những bắp cơ săn chắc gồng lên. Từ hàng trăm lỗ chân lông, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo tập. Hắn có thể cảm nhận rất rõ da mình đang phập phồng thở, nhiệt năng theo đó mà thoát ra ngoài.
Đã bao lâu rồi hắn rời xa cuộc sống phóng túng? Hắn cũng không nhớ nữa.
Nhưng chắc chắn rằng từ ngày rước An Nhiên vào cửa, hẳn chỉ có duy nhất một lần cùng cô lăn lộn. Lúc đó An Nhiên đang bị thuốc kích dục chỉ phối, ướt át, ngọt ngào khác hẳn ngày thường.
Hồi ức diễm lệ cứ thế ào ào xộc vào tâm trí Tống Thành như một cơn lũ. Hắn nhớ những nụ hôn, những cái vuốt ve mềm mại trên từng ngóc ngách da thịt. Dẫu biết rãng giữa bọn họ chẳng có chút tình yêu nào nhưng Tống Thành vẫn không cưỡng lại được khát khao được thỏa mãn mọi đòi hỏi của cô. Đó là thứ khát vọng mà chưa một tình nhân nào trước đây đem lại cho hắn.
Tống Thành tự mỉa mai chính mình, hẳn đúng là nghĩ nhiều rồi. Những tình nhân trước kia dù có vơ đại một người cũng đủ sức quyến rũ ăn đứt An Nhiên. Từ mặt mũi, thân hình cho đến kĩ năng giường chiếu, tuyệt đối không có chỗ nào để chê.
Không chê, nhưng hắn