Sáng sớm hôm sau, Tống Thành thức dậy trước. Vừa mở mắt đã thấy có người ngoan ngoãn nằm yên trong lòng mình, thoạt tiên hắn ngẩn ra. Đến khi định thân nhìn kĩ lại, Tống Thành mới dần nhớ lại mọi chuyện đêm qua.
“Cảm giác không tệ” Hắn lẩm bẩm, đã lâu mới lại có một giấc ngủ ngon, cho nên hẳn lưu luyến, không nỡ buông tay.
An Nhiên đang ngủ, cảm thấy bên cạnh mình có chuyển động cũng cựa mình theo.
Cô ậm ừ một hồi, sau đó không thấy gì bất thường, lại tiếp tục rúc sát vào hơi ấm của Tống Thành ngủ tiếp, không biết một hành động nhỏ của mình cũng đủ khiến đối phương nhũn cả tim.
Dùng dằng một lúc lâu, cuối cùng Tống Thành mới rời khỏi giường, nhẹ nhàng như.
một con báo uyển chuyển. Hắn sảng khoái bắt đầu một buổi sáng, khiến cho Hà Văn Nhĩ lẫn bà Hai phải lén lút trao cho nhau ánh mắt tò mò mấy lần.
Đêm qua lại phát sinh chuyện tốt phải không? – Bà Hai liếc mắt nhìn qua.
Chắc chắn rồi, nhìn cậu chủ có tinh thân hơn cả lần trước thế kia cơ mà! – Hà Văn Nhĩ liếc lại.
“Lần trước” trong suy nghĩ Hà Văn Nhĩ chính là lần An Nhiên bị Thanh Trí bỏ thuốc, Tống Thành phóng xe vù vù về nhà, xuất hiện hiên ngang như một vị thần lôi gã bạn bệnh thần kinh ra và liều mình thay thế hắn… hiến thân Vợ chồng cậu chủ tình thương mến thương trở lại, hai thân già bọn họ vui mừng khôn xiết. Lại xem xét đến tình hình cậu chủ phấn chấn sảng khoái đi làm trong khi cô chủ vẫn ngủ chưa dậy, bọn họ lại càng tin chắc “chuyện tốt” kia nhất định là “cực kì tốt”
Hà Văn Nhĩ hôm qua còn lo lắng cho đôi trẻ đang làm khó nhau, giờ đã yên tâm gật gù nói với bà Hai: “Bà làm mấy món bồi dưỡng cho cô An Nhiên. Tối nay cũng làm thêm đồ ăn cho cậu Thành nữa”
Bà Hai tủm tỉm đáp: “Biết rồi, ông lại còn phải dặn à”
Hai người thảnh thơi ngồi ăn sáng một lúc thì Nguyễn Vũ Như cũng vừa thức giấc.
Cô xuống nhà ăn, thấy quản gia cùng đầu bếp đang ngồi chuyện trò thì vô cùng tức giận: “Ai cho phép hai người ngồi trên bàn của chủ?”
Ở nhà Nguyễn Chính Quốc, không bao giờ có chuyện người làm được phép ngồi trên bàn ăn của chủ nhà. Nếu để Hoàng Phương bắt gặp, bà sẽ đuổi thẳng cổ. Còn ở nhà Tống Thành, tuy những người làm cũng có một nơi khác để sinh hoạt, nhưng với Hà Văn Nhĩ và bà Hai, việc thỉnh thoảng bọn họ vẫn ngồi ăn tại phòng ăn của nhà chính không phải chuyện gì to tát. Nhiều lúc Tống Thành cũng ngồi ăn chung, cả ba đều thấy không có vấn đề gì Hà Văn Nhĩ thấy Vũ Như cáu giận thì khôn khéo đứng dậy, hỏi han: “Cô Vũ Như thức dậy sớm quá. Để tôi lấy đồ ăn sáng cho cô.”
Nói xong, ông liếc bà Hai ra hiệu. Khác với Hà Văn Nhĩ lúc nào cũng giải quyết sự việc theo cách ôn hòa, bà Hai thì tính tình phổi bò hơn nhiều. Bà đã ghét ai thì chẳng bao giờ cho người ta được sắc mặt tốt.
Thấy Vũ Như vẫn đứng như trời trồng, cô không quen với việc ngồi chung bàn với người làm, bà Hai lại càng đủng đỉnh, không vội đứng lên. Phải đến khi Hà Văn Nhĩ nhắc đích danh, bà mới chậm rãi nhấc người đi ra múc một bát cháo tôm nóng hổi.
Vũ Như nhìn bát cháo còn tỏa khói nghỉ ngút, chép miệng hỏi: “Anh Thành đã dậy chưa?”
Hà Văn Nhĩ đáp: “Cậu Thành vừa đi làm rồi”
Thật bực mình! Sao anh ta đi làm sớm như vậy? Sau vụ bẽ mặt hôm qua, cô đã đặt chuông đồng hồ dậy thật sớm để tìm cách nối lại thiện cảm từ Tống Thành, vậy mà vẫn không kịp.
Thấy Vũ Như không đòi hỏi thêm gì nữa, bà Hai nói với Hà Văn Nhĩ: “Tôi đi chợ đây. Kiếm ít hàu với cá hồi cho cô An Nhiên bồi bổ. Người vừa ốm dậy đã mất sức như thế thì yếu lắm”
Vốn dĩ bà Hai không có ý gì khi nói những lời đó, nhưng lọt vào tai Vũ Như, cô đoán ngay ra chuyện gì khiến An Nhiên “mất sức”.
Quả nhiên đêm qua Tống Thành tới tìm con ranh đó. Vũ Như hạ thìa cháo đánh “cạch” một tiếng, nước cháo còn văng cả ra mặt bàn.
“Cô Vũ Như sao thế?” – Hà Văn Nhĩ quay sang ân cần hỏi thăm.
Nguyễn Vũ Như trong lòng đã chắc đến chín phần nhưng vẫn cố chấp muốn tìm một hi vọng, bèn hỏi: “An Nhiên làm sao mà cần bồi bổ? Khỏi ốm cũng lâu rồi. Không phải hôm qua còn xuống đây nấu nướng mấy món linh tỉnh à?”
Chuyện này Hà Văn Nhĩ đáp không tiện, bà Hai liền chen miệng nói thay: “Có chứ, sao lại không cần? Phụ nữ thức đêm có hại lắm đấy. Đàn ông thể lực dồi dào có thể quần thảo cả một đêm không biết mệt, nhưng cô An Nhiên gầy như thế, làm sao chịu được. Sợ là sáng nay mệt quá, dậy không nổi” Nói xong, bà dừng lại một chút để Vũ Như kịp “tiêu hóa” thông tin. Sau đó, bà tiếp tục làm như chợt nhớ ra cái gì, mới nói tiếp. “Lát tôi phải xuống tủ thuốc lấy một ít thuốc mỡ tiêu sưng và dưỡng da cho cô ấy mới được. Làn da trắng nõn như thế, nhất định bị cậu Thành làm cho đầy vết đỏ.”
Không đợi Vũ Như kịp phải ứng, bà ngúng nguẩy đi ra ngoài, trong lòng cực kì sảng khoái khi tưởng tượng ra khuôn mặt của Vũ Như cùng Hồng Ngọc. Tưởng là người thế nào, thì ra xấu tính như thế, bà cũng chẳng thèm nể nang.
Bát cháo tôm trên bàn thành ra nguội ngắt. Hà Văn Nhĩ cũng đã rời đi từ lâu. Vũ Như quay sang nhìn Hồng Ngọc, cay cú hậm hực: “Tôi muốn nó biến khỏi đây. Càng sớm càng tốt”
Nếu không thể làm cho Tống Thành chính tay vứt con ranh đó ra khỏi cửa thì làm cho nó