Sau mấy ngày nghe ngóng, An Nhiên vẫn không bắt được bất cứ tín hiệu nào từ phía Tống Thành. Bất kể cô gợi chuyện kiểu gì, hẳn cũng tuyệt đối không hé răng về việc Cá Chép đang ở đâu. Lại cộng thêm thái độ của hẳn đối với cô hòa hoãn hơn hẳn bình thường càng khiến An Nhiên chột dạ. Rốt cuộc chiều hôm đó hắn đã thấy gì trên camera.
Về phía Tống Thành, hắn vẫn đủng đỉnh như không. Hàng ngày, dù có phải tăng ca hay tiếp khách thì hắn vẫn trở về nhà, chui vào phòng của An Nhiên, thản nhiên trèo lên giường cô. Nếu lúc đó còn sớm, hẳn sẽ trêu đùa cô một chút cho dễ ngủ, còn nếu hẳn về muộn, An Nhiên đã sớm say giấc thì hẳn lặng lẽ ôm cô sát vào mình, khe khẽ hít ngửi hương thơm quen thuộc trên tóc, không để cho cô biết.
Cứ thế, An Nhiên cảm thấy hẳn thật phiền.
Hôm nay cũng vậy, Tống Thành trở về đúng lúc cô vừa tắm xong. Hắn thích nhất cảm giác ôm An Nhiên lúc cơ thể cô còn hơi nước ẩm ướt, cảm giác giống như ôm một con cá nhỏ. Mái tóc vừa mới gội của cô cọ vào lồng ngực hắn, làm ướt cả áo sơ-mi.
“Anh tránh ra” An Nhiên phàn nàn, đẩy đẩy hắn nhưng không được, cô thở dài. “Tôi còn phải đi lau tóc”
Tống Thành ôm cô ngồi lên chiếc sopha hắn mới sắm trong phòng, cợt nhả gặm cổ.
cô: “Anh lau cho.”
Vừa nói, bàn tay linh hoạt vừa cầm lấy khăn bông mềm mại, nhẹ nhàng thấm từng lọn tóc. Hồi đầu hắn làm còn lúng túng, về sau đã quen việc hơn rất nhiều. An Nhiên cảm thấy những ngày này không khác gì bình yên trước cơn bão.
Tống Thành vốn là loại người trong nóng ngoài lạnh. Mặt mũi lúc nào cũng lạnh tanh nhưng bên trong nhiệt huyết bừng bừng như lửa. Với người lạ, hẳn không ngại dội cho người ta một xô nước đá nhưng với người nhà, hẳn lại hết sức quan tâm, dù sự quan tâm đó bị dán mác “cứng rắn, nghiêm khắc”.
Trong lòng hắn, An Nhiên đã là vợ. Vì vậy, hẳn rất để ý đến cô.
An Nhiên thì ngược lại, cô lại là người yêu ghét rõ ràng, trong lòng nghĩ gì cũng muốn nói ra. Người nào tốt với cô, cô đều ghi nhớ; người nào đối xử tàn tệ với cô, cô cũng không bao giờ quên. Cho nên, dù Tống Thành có nâng niu, chiều chuộng cách nào, trong lòng An Nhiên vẫn không xóa nổi bóng ma quá khứ ám ảnh. Những việc hắn làm với cô vẫn là vết sẹo chưa lên da non, khiến cô hễ lại gần hắn đều khó chịu, muốn bỏ chạy.
Hai người yên lặng tự làm việc của mình một lúc, đột nhiên Tống Thành nói: “Cuối tuần này anh sẽ về rất muội An Nhiên không nói gì, chờ xem hẳn sẽ tiếp thế nào. Quả nhiên, thấy cô im lặng, Tống Thành lại nói: “Ngủ một mình đừng buồn”
Buồn cái cục tác nhà anh! An Nhiên “hứ” một tiếng: “Sao em phải buồn? Tự do, thoải mái, muốn làm gì thì làm”
Tống Thành thấy cô ngúng nguẩy như trẻ con cũng không giận, chỉ bật cười: “Thì ra anh không cho em làm thì em giận hả? Muốn làm thì chỉ cần nói một tiếng, anh cùng em làm” Cái khăn lau tóc bị ném qua một bên, Tống Thành tiến sát lại, thì thầm vào tai An Nhiên. “Nào, nói xem, em muốn làm gì?”
Kiểu chơi chữ của hắn khiến cô ngượng chín cả cười, bèn măng: “Muốn làm cho anh lăn về phòng của anh đi! Đừng có suốt ngày vào đây chiếm giường của em.”
Không ngờ, Tống Thành lại buông tay, thực sự nhảy xuống giường. Hắn ngạo nghễ nói: “Được. Về thì về. Dù sao phòng anh cũng to hơn, giường cũng rộng rãi, rất phù hợp với nết ngủ xấu của em”
An Nhiên còn đang chưa hiểu vì sao hắn lại đồng ý nhanh như vậy, hắn đã cúi xuống, bế thốc cô lên, cười tươi rói: “Mình về phòng đi vợt”
Đôi chân dài của hắn sải nhanh trên nền đá hoa cương sáng bóng, mặc kệ An Nhiên vùng vẫy phản đối thế nào, hắn vẫn không chậm lại dù một giây. Đã thế, hắn lại luôn miệng cằn nhằn: “Anh nghe lời em thế còn gì. Không phải ông chồng nào cũng ngoan như anh đâu!”
Đúng là chọc tức người khác mà. Hình tượng Tống tổng cao quý lạnh lùng đã vỡ tan tành!
Trên đường quay trở về phòng Tống Thành phải đi qua phòng của Vũ Như. An Nhiên hoàn toàn không biết rằng tiếng hét của mình lọt vào bên trong, khiến cho Vũ Như vội chạy ra mở hé cửa, lén lút nhìn.
Vốn đinh ninh rằng An Nhiên đã làm gì khiến Tống Thành bực bội, bị hẳn lôi đi trừng phạt một trận, Vũ Như định chạy ra xem kịch hay. Đập vào mắt cô ta là bóng dáng cao lớn của Tống Thành đang ôm gọn An Nhiên trong lòng, bước chân vững chãi đi về phía phòng riêng. Hắn còn đang cười. Nhìn thế nào cũng giống một người đàn ông đang hào khí bừng bừng, muốn cùng vợ mình làm chuyện thân mật chứ chẳng có tí giận dữ nào.
Chẳng lẽ Tống Thành đã thực sự chấp nhận An Nhiên, cho phép cô chuyển vào ở trong phòng hẳn?
An Nhiên bị ôm trong lòng hắn, cảm thấy phản đối nữa cũng vô ích, đành bất lực gục trên bả vai hẳn, nuối tiếc nhìn lại căn phòng của mình từ phía sau. Vừa vặn đúng lúc Vũ Như mở cửa trông ra, hai người phụ nữ nhìn thấy nhau đều giật mình. Cả hai đều giương mắt nhìn chằm chằm, không ai nói gì nhưng trong đầu đang nảy ra vô số suy nghĩ lộn xộn.
Sự căm hận từ đáy mắt Vũ Như tràn ra, cuồn cuộn như nước sông mùa lũ. Lẽ ra người đang được ôm phải là cô mới đúng, người được Tống Thành trêu đùa phải là cô mới đúng. Càng nghĩ càng thấy uất ức!
Nếu ánh mắt có thể giết người thì hẳn là Nguyễn An Nhiên khốn nạn kia đã bị cô băm väm thành trăm mảnh. Cơn dữ quá lớn khiến cho An Nhiên cũng cảm nhận được rõ ràng, cô sực nhớ lại hình ảnh cách đây bốn năm.
Khi đó cô bị mẹ đánh đến ngã cả ra đất,