An Nhiên luống cuống tìm cách che mặt nhưng không được. Tống Thành khóa chặt tay cô, đồng thời näm lấy khuôn cảm, bắt cô phải đối diện với hắn.
“Nói rõ” Hản cau mày nhìn vết thương dài trên má An Nhiên. Đây chính là một vết va đập mạnh khiến cho toàn bộ nửa mặt bên trái bị bầm tím, trông rất đáng sợ.
Cô không dám im lặng, nhưng cũng không dám nói rõ, chỉ đáp qua loa: “Bị… ngã thôi mà.
Tống Thành rất tức giận: “Ngã ở đâu?”
Ngã thế nào mà lại làm ra được cái vết bầm tím kinh khủng kia. Dù hẳn là đàn ông mà bị thương như vậy cũng thấy đau đớn, lại còn khó coi. Huống hồ An Nhiên là con gái.
Khuôn mặt trẳng nõn càng tôn thêm màu tím thấm đáng sợ của vết thương.
An Nhiên chưa kịp nghĩ ra nên đáp thế nào. Cô hoàn toàn bất ngờ việc Tống Thành về nhà giữa chừng vào sáng nay, còn chưa nghĩ ra một câu chuyện hợp lý để ứng phó.
Nếu nói cho hẳn biết sự thật thì lợi ít hại nhiều.
Thực ra, ngay trong đêm mà An Nhiên chạy về phòng, cô đã cảm thấy có sự lạ Dường như trong phòng có người. Nhưng vì lúc đó đang giận dữ với Tống Thành, cô nhất định vẫn ở lại đó cho bằng được. Cuối cùng, đến nửa đêm hôm sau, quả thực có người mò vào phòng cô thật.
Trong bóng tối, tiếng chân đi rất khẽ nhưng An Nhiên vẫn phát hiện được. Từ sau vụ hai mẹ con chết hụt ở nước ngoài, An Nhiên luyện được khả năng thính ngủ. Nếu không phải vì quá mệt mỏi hay bị ốm thì cô sẽ rất dễ tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng động lạ “Ai?”
Mới đầu còn nghĩ là Tống Thành, nhưng cô chợt nhớ ra hắn với cô còn đang không thèm nhìn mặt nhau. Hơn nữa, người vừa tới vóc dáng thấp bé, không giống hẳn.
“Cô là An Nhiên?” Người lạ mặt cất giọng lè nhè như gã say rượu hỏi.
An Nhiên cảnh giác nắm chặt cái gối.
Tuy biết không ích gì nhưng nếu có sự cố, cô có thể ném nó vào đối phương để có đường chạy thoát: “Có việc gì?”
Người kia cười khành khạch, nói: “Tôi được lệnh đến cứu cô ra khỏi đây”
Cứu? Người nào biết cô đang cần cứu?
An Nhiên lập tức hỏi ngay: “Anh là người của Hoàng Kiên?”
Người lạ nghe cái tên Hoàng Kiên xong thì hơi sững lại, sau đó lắc đầu: “Không, tôi không phải người của hắn ta.
Nhưng chuyện này cũng có liên quan đến hắn đấy” Hắn không kiên nhẫn, đi tới bên giường cô, thì thào. “Giờ cứ ra khỏi đây đã.
Sau đó ông chủ tôi sẽ đưa cô về với hắn ta sau An Nhiên không có chút thiện cảm nào với người này. Nói như hẳn ta, hóa ra Hoàng Kiên không hề biết việc này. Nếu cô đi cùng hẳn, có khi nào lại gây bất lợi cho anh không?
‘Gã đàn ông thấy cô chần chừ thì nổi cáu: “Mau đứng dậy, khẩn trương lên! Ông đây không có nhiều thời gian đâu!”
Hắn vươn cánh tay gầy nhẳng của mình tới, định tóm lấy cô. An Nhiên vội hô to: “Được, được, tôi đi ngay đây.”
Cô lẩy bẩy trườn khỏi giường, đi theo gã.
Bên ngoài ban công của An Nhiên có sẵn một chiếc thang dây được buộc Gã đàn ông lạ mặt tóm tóc cô, kéo tới gần chiếc.
thang. Hắn lào khào đe dọa: “Trào lên thang rồi đi xuống nhanh: An Nhiên ngó xuống bên dưới, cảm thấy mặt đất thật xa. Làm saoo cô dám trèo lên thang bây giờ?
‘Gã đàn ông nhìn ra sự chân chừ của cô.
Hản không còn một tí kiên nhẫn nào, cứ thế đẩy cô một cách thô lỗ: “Con ranh này! Mày có nhanh lên không?”
Tiếng va đập khiến người canh gác đêm chú ý. Anh liền đi lại loanh quanh khu vực bên dưới để xem xét kĩ lưỡng, thấy không có gì bất thường thì lại đi mất. Gã đột nhập sợ cô sẽ kêu lên thì lộ mất, hẳn bèn rút ra một con dao bấm, dí vào cổ cô, đe đọa: “Im mồm rồi trèo xuống”
An Nhiên quá khiếp sợ, run rẩy tóm lấy sợi thang mong manh, lập cập chuẩn bị trèo qua lan can.
Đột nhiên, cô trượt tay, kêu “Oái” một tiếng, thân