Chương 419
Chỉ thấy đôi môi Hoắc Dung Thành hơi động, chiếc lưỡi ấm áp lướt qua lòng bàn tay cô.
Cảm giác tê dại khó nói thành lời từ đầu tới chân, cô nhanh chóng rút tay về: “Làm gì đó?”
“Ngọt, vị cam” Hoắc Dung Thành nhìn cô nói: “Vẫn muốn mà”
“Không được, có vi khuẩn”
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành khẽ nhíu mày: “Cam có vi khuẩn?”
Tô Tú Song muốn khóc không ra nước mắt: “Đây không phải cam, là tay tôi.”
“Mùi vị tay cô không tệ, ăn rất ngon, đưa đây.
Tô Tú Song: “…”
Anh cho rằng là móng heo à?
“Không được, nhanh về phòng đi”
Rõ ràng, Hoắc Dung Thành không đồng ý, cơ thể thon dài dựa vào trên tay vịn, tức giận nói: “Tôi không đi.”
Cô nhướng mày, nghiến răng, suy nghĩ một hồi, vẫn nhẹ giọng dỗ dành: “về phòng trước, vê phòng rồi tôi đưa cho anh”
“Về phòng rồi đưa cho tôi cái gì?”
Hoắc Dung Thành nhướng mi, hai mắt mơ màng, choáng váng, giống như bị mất trí nhớ.
“Nói đi”
“Anh muốn cái gì cũng cho anh hết.”
Tô Tú Song trong lòng kiệt sức, cảm thấy mình già đi mười tuổi.
Không thể
“Cô cõng tôi về”
Tôi cõng không nổi.
“Thế tôi ôm cô về”
Tô Tú Song sụp đổ, chỉ còn thiếu kêu ra tiếng nữa, dỗ trái dỗ phải rồi lại dỗ, cuối cùng cậu hai nhà họ Hoắc mới dịch bước chân.
Vượt qua trăm cay ngàn đắng, cuối cùng cũng tới phòng, chịu khó tháo giày với quần dài cho anh: “Ngủ đi”
Sau đó, cô cử động thân thể cực kỳ cứng ngắc, xoay người bước ra ngoài phòng.
Còn chưa đi được hai bước, liền nghe thấy tiếng bước chân nhịp nhàng phía sau lưng.
Cô quay đầu lại.
Hoắc Dung Thành bước chân trân xuống sàn, đi theo sau cô.
Hít vào, thở ra, rồi hít vào, cô kìm nén cơn giận hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Đi theo cô, sau đó ngủ với cô.” Anh chớp mắt đáp.