Chương 454
Trong nháy mắt, lửa nóng trong người Hoắc Dung Thành dễ dàng bị kích động, anh có phản ứng, bụng dưới sắp nổ tung!
Đôi mắt anh tối lại, bình phục lại hô hấp, nhưng anh thử hai ba phút sau, vẫn không được.
Anh thâm mắng một tiếng, rồi đi vào phòng tắm.
Cô có cảm giác mình ngủ cho đến khi màn đêm buông xuống.
Tô Tú Song ngồi dậy, suy nghĩ mông lung, cô còn chưa hoàn hồn, vẫn ngơ ngác.
Ánh sáng còn sót lại nổi lên, Hoắc Dung Thành nhướng mi liếc nhìn cô, sau đó anh bỗng cảm thấy hơi khác thường, và… còn thấy có chút dễ thương…
“Đứng lên, về nhà” Đôi mắt của anh thâm thúy, anh nhếch môi mỏng.
Tô Tú Song trả lời, rồi mang giày, thuận tiện cô gom đống đồ ăn vặt lại ném vào thùng rác.
Khi đi đến đại sảnh, nhiều nhân viên đều nhìn sang, nhưng cũng không dám quang minh chính đại nhìn nên không thể làm gì khác hơn là nhìn lén.
Cô cố ý kéo ra một khoảng cách với Hoắc Dung Thành, sau đó khoác áo, đội mũ lên đầu để chặn những ánh mắt bàn tán và tò mò.
Hai người vừa mới chân trước rời khỏi, chân sau tin tức trong nhóm chat đã nổ tung.
“Trời ạ, Tổng giám đốc lại ở phòng làm việc cả một ngày với phụ nữ, họ đã làm gì!”
“Thật sự rất tò mò, đó là người yêu hay vợ của tổng giám đốc Hoäc?”
“Lòng đau quá, người đàn ông như tổng giám đốc không nên bị phụ nữ làm vấy bẩn, nên để anh vẫn cao quý đứng ở trên đỉnh thôi!”
Sau một thời gian, đã lên đến hơn một nghìn tin nhắn trong nhóm Zalo, tất cả phụ nữ đều than khóc kêu rên.
Ngồi trên xe, Hoắc Dung Thành khởi động
“Đi chợ trước.” Vừa nói, Tô Tú Song vừa kéo dây an toàn: “Chợ rau gần nhất hình như ở đường Kim Sơn”
Cuối cùng, cô lấy chiếc đồng tâm ra và đung đưa trước mặt anh như để khoe: “Có xinh không?”
Hoắc Dung Thành nhướng mi liếc cô, anh tích chữ như vàng nói: “Xấu.
Tô Tú Song tức như sắp phun ra một ngụm máu.
Cô không để ý tới anh, làm như không nghe thấy, ánh mắt cô nhìn bên trong xe, sau đó thân thể nghiêng về trước, cô treo nút đồng tâm lên vách ngăn ở giữa xe Càng xem càng thoả mãn, ừm, thật là đẹp mắt!
Tuy lần đầu tiên kết nên hơi xiêu xiêu vẹo vẹo, kết cũng không đều đặn, ở giữa còn sai bốn năm bước.
Tuy nhiên, Tô Tú Song cảm thấy không ảnh hưởng tới toàn cục, cô còn rất tự hào.
Khi xe chuyển động, nút thắt đồng tâm treo ở giữa cũng rung lên.
Hoắc Dung Thành lại liếc nhìn, nhưng không ngăn cản hành vi của cô, đôi môi mỏng như cong lên, anh nở một nụ cười nhẹ.
Đến chợ, Tô Tú Song đi thẳng đến mục đích, cô mua một con cá, và một miếng đậu phụ.
Bởi vì dáng dấp của Hoắc Dung Thành quá đẹp đẽ, nên bà chủ quán cứ nhìn anh với ánh mắt chứa cảnh xuân, nhìn anh đầy sâu xa, cuối cùng lúc đi, bà chủ còn lưu luyến không rời tặng thêm mấy thứ.
Gần như phải tĩnh dưỡng tới hai ngày, dấu tát trên mặt Tô Tú Song mới nhạt đi.